Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 711



Chương 711

“Không muốn tay em dính dầu, để anh làm đi.” Anh cũng không quay đầu lại mà nói, tay còn đang xắn tay áo lên.

Trần Nam Phương: “…” Trái tim lại bị anh làm cho rung động.

Haizz, trong lòng cô thở dài, hay là tai của mình mềm yếu quá rồi?

“Không cần anh, để tôi làm cho.” Cô xả nước bắt đầu rửa rau.

Hà Minh Viên cầm lấy tay cô: “Nam Phương, anh biết em không còn tin anh, nhưng chỉ cần có anh ở đây, sẽ không để em phải chịu khổ.”

Bộp bộp.

Tiếng võ tay của Lý Giản Đạt từ cửa truyền đến, tấm tắc khen ngợi: ‘Cậu ba làm trò trước mặt chồng của cô ấy là tôi đây, lại đi dụ dỗ vợ của tôi, không tốt lắm đâu nhỉ?”

Đôi mắt phượng của Hà Minh Viễn nguy hiểm nheo lại, không nhịn được đi qua mấy bước, tóm lấy cổ áo của Lý Giản Đạt.

Loại người không đứng đắn như thế này sao có thể làm chồng của Nam Phương!

“Nói, có phải anh đã ức hiếp Nam Phương không?”

““Chao ôi, cậu ba đây là muốn làm gì vậy?” Bộ dáng Lý Giản Đạt vẫn nhàn nhã như cũ: “Muốn đuổi tôi ra khỏi nhà của tôi sao?”

“Anh nói bậy gì thế!” Trân Nam Phương đi nhanh tới, nói với Hà Minh Viễn: “Anh buông tay ra trước, có việc gì chờ tôi làm xong cơm rồi nói sau.”

Ở ngoài kia bé Thiên đang kêu đói bụng, lỗ tai bọn họ có vấn đề sao? Tự nhiên tới tấp đến cản trở cô nấu cơm!

“Đúng đúng, các người có việc thì đi ra ngoài mà nói! Đừng ở chỗ này gây trở ngại!” Đỗ Thanh Hoa thừa cơ tiến vào nói: “Nam Phương, vẫn là để tớ giúp cậu đi.”

Phòng bếp cuối cùng cũng yên tĩnh, Trân Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa phân công nhau chuẩn bị món chính và rau xanh.

“Thanh Hoa… Trần Nam Phương buồn bã mở miệng: ‘Ba năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tớ lại mất trí nhớ?”

Một câu nói liền đâm trúng vào tâm sự của Đỗ Thanh Hoa, vành mắt của cô ngay lập tức đỏ lên, mím chặt môi, cố găng không khóc: “Năm đó nhà cũ của Hà Minh Viễn bị thả bom, đúng lúc cậu đi xem bà Diêu… Cụ thể như thế nào chúng tớ không biết, rốt cuộc đám người kia đổi trắng thay đen như thế nào, đốt trụi cả thi thể, kiểm tra thế nào cũng đều ra là DNA của cậu…”

“Đám người kia?” Trần Nam Phương không hiểu hỏi.

“Nói với cậu khả năng cậu cũng không nhớ rõ.” Đỗ Thanh Hoa xua xua tay: “Không nói tới cũng được, có mấy người đã bị Hà Minh Viễn trừng trị, nhưng không có chứng cứ, nên không thể bắt những người cầm đầu lại.”

Cô ấy vừa nói vừa tức giận đập tay lên bàn ăn.

“Cậu đừng như vậy.” Trần Nam Phương vội vàng an ủi: “Người xấu cuối cùng cũng sẽ bị trừng phạt.”

“Ừ, cậu nói đúng!” Đỗ Thanh Hoa chuyển buồn thành vui: “Nghe nói Hà Minh Viễn đã sắp xếp trước, nhưng mà…Cậu có muốn nói cho anh ấy biết thân phận thật sự của bé Thiên hay không?”

Trân Nam Phương mờ mịt, nhưng trong lòng rất nhanh liên rõ ràng, cô nghĩ cô muốn nói cho Hà Minh Viễn!

Cô không muốn anh mỗi lần nhìn thấy bé Thiên đều âm thầm đau khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.