Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 712



Chương 712

“Thật ra cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều.” Đỗ Thanh Hoa thở ra: “Với tình cảm của cậu ba dành cho cậu, dù bé Thiên thật sự chỉ là con của cậu, anh ấy cũng sẽ không để ý đâu.”

“Vì sao?” Trần Nam Phương thốt lên: “Điều kiện của anh ấy tốt như vậy, đáng ra nên tìm một người tốt hơn.”

“Cậu so với bất cứ ai đều tốt hơn!”

Đỗ Thanh Hoa chắc chắc nói, còn đưa tay ôm lấy Trần Nam Phương: “Giữa hai người quan trọng nhất chính là sự phù hợp!”

Cô không nói chuyện, lúc cô tới Thâm Thành, liên quan đến chuyện quá khứ cô đã nghe được vài lời giải thích rồi, chỉ là không biết nên tin cái nào thôi.

Lúc đồ ăn sắp được chuẩn bị xong, bé Thiên ngó cái đầu nhỏ xù lông vào, đôi mặt đen láy di chuyển.

“Mẹ…

“Bé Thiên à!” Trần Nam Phương tranh thủ buông cái muôi trong tay, ngồi xổm ở trước mặt bé, sờ sờ khuôn mặt bụ bãm của bé rồi dịu dàng hỏi: ‘Làm sao vậy?”

“Con có chút chuyện này muốn nói với mẹ.” Bộ dáng của cậu bé vô cùng xoắn xuýt.

Đỗ Thanh Hoa bóp bóp cằm: “Hai người nói chuyện đi, tớ đem đồ đã nấu xong ra ngoài trước, tiện thể đi xem hai người bên ngoài đã đánh nhau chưa.”

“Bọn họ đang trực tiếp trừng mắt nhau đó ạ.’ Bé Thiên nói tiếp: “Thật là chán, bọn họ nên đánh nhau mới phải.”

“Chính xác.” Đỗ Thanh Hoa cười khà khà hai tiếng: “Tớ đi đổ thêm dầu vào lửa đây.”

Nói xong liền bưng hai mâm đồ ăn đi ra ngoài.

Trần Nam Phương có chút cạn lời, nhưng nhớ đến bé Thiên có chuyện muốn nói, vẫn là nghiêm túc nhìn bé: “Con muốn nói cho mẹ chuyện gì?”

Không đợi bé nói chuyện, cô bổ sung thêm một câu: “Đánh nhau là không tốt, trẻ con không được đánh nhau, người lớn càng không được.”

“Vâng, con biết rồi.’ Bé Thiên phồng má gật gật đầu.

Cô dịu dàng xoa xoa đầu của bé: “Bây giờ con có thể nói rồi.”

“Mẹ ơi, con không muốn bị cảnh sát bắt đi…” Bé Thiên tội nghiệp nháy mắt.

“Cái gì?! Trân Nam Phương bị lời của bé làm cho giật mình: “Sao lại bị cảnh sát bắt? Ai muốn bắt con?”

Nghĩ lại một chút, cô liền đoán được: ‘Là Hà Minh Viễn uy hiếp con?”

Bé Thiên không nói lời nào.

Trân Nam Phương càng tức: ‘Để mẹ đi tìm anh ta hỏi một chút!”

“Không cần đâu mẹ, con…” Bé Thiên lẩm bẩm: “Là do con không có hộ khẩu.”

“Hả?” Cô càng khiếp sợ: “Không có hộ khẩu? Sao con lại không có hộ khẩu?

Không phải con đã từng đi máy bay rồi sao? Hơn nữa con còn có bai”

“Con, con cũng không biết.” Cậu nhóc bĩu môi: ‘Dù sao con chính là không có hộ khẩu, con không thể bị cảnh sát bắt đi, nếu không con sẽ không thể tiếp tục ở đất nước này rồi.”

Trân Nam Phương biết nếu mình hỏi lại cũng không rõ ràng, chỉ có thể đến hỏi Lý Giản Đạt, nhưng vẫn gật đầu cam đoan: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để con bị cảnh sát bắt đi, nếu con thích Trung Quốc, về sau chúng ta ở lại Trung Quốc này.”

Bé Thiên dùng sức gật đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.