Chương 715
Bé Thiên cũng không đắc ý lắm.
“Nam Phương cậu mau đến xem, nhóc này vô cùng thông minh.” Đỗ Thanh Hoa hô to: “Đã thắng tớ tám ván rồi!”
Trân Nam Phương ngồi xuống bên cạnh, vô võ đầu bé Thiên: “Thật sao?
Trước kia con từng học qua sao?”
“Không có ạ, cái này không phải xem một lần sẽ biết chơi sao?” Bé dĩ nhiên nói: “Bình thường con đều chơi cờ vây, không chơi loại đơn giản như này đâu.”
“Wow! Con là thần đồng sao!” Đỗ Thanh Hoa giống như phát hiện châu lục mới, ôm lấy khuôn mặt bụ bãm của bé nhìn trái nhìn phải: ‘Khôn thấy ba con lợi hại như vậy, con đột biến gien a2?”
“Thả con ra!” Bé Thiên trốn khỏi tay cô: ‘Mặt của con không phải ai cũng nhéo được!”
“Vì sao hả? Mặt con là làm từ vàng sao? Hay là làm từ thủy tinh?” Cô ấy làm bộ còn muốn mang về, cảm giác thật là quá tốt!
Trân Nam Phương tranh thủ ngăn lại: ‘Cậu đừng trêu bé Thiên nữa, bạn nhóc nhỏ tuổi này đôi khi giống như ông cụ non ấy, quy củ lắm.”
“Được rồi.’ Cô ấy vô cùng tiếc nuối nói: “Nhìn cậu chơi vui như vậy, tớ cũng muốn sinh một đứa để chơi.”
Này… Sinh con là chuyện đùa à? Hả?
Lý Giản Đạt cũng đã trở lại, Trần Nam Phương ra hiệu bảo bọn họ tiếp tục, cô đến trước mặt Lý Giản Đạt: ‘Có chuyện cần nói với anh.”
“Cái gì?” Lý Giản Đạt nhíu nhíu đôi mắt: ‘Không phải chỉ với mấy cái hôn của người ta mà cô đã bị thu phục rồi chứ?”
“Anh!” Trân Nam Phương mạnh mẽ dừng đi bộ, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ phút này tức đến nỗi khuôn mặt giống như bị bôi mực đỏ lên vậy, anh ta thấy rồi?
Xấu hổ chết mất!
“Không cần anh quan tâm.” Cô thu lại vẻ mặt, cố gắng bảo trì khí thế.
Lại nghe thấy giọng nói không đứng đắn vang lên: “Được rồi, là tôi nói sai, không cần phải kiên trì cứng rắn.”
..’ Trân Nam Phương càng tỏ ra không thích anh ta, dứt khoát xem nhẹ lời của anh mà hỏi: “Tôi hỏi anh, trước kia anh có làm chuyện gì phạm pháp không?”
“Hả?” Mí mắt Lý Giản Đạt nhếch lên, vẻ mặt không hiểu nhìn cô.
“Anh không cần giấu diếm, tôi cũng bởi vì bé Thiên nên mới hỏi.” Trần Nam Phương giải thích: “Bé nói với tôi là không có hộ khẩu, vì sao anh chưa chứng minh thân phận của bé?”
Trước kia khi cô nhảy dù đến Hàn Quốc cũng có thân phận, có thể thấy được Hàn Quốc quản chế hộ tịch cũng không khó khăn.
Nhưng mà bé Thiên không có, chỉ có thể chứng minh Lý Giản Đạt có vấn đề.
Người nào đó sờ sờ mũi, trong lòng oán thâm mạch não của cô gái này thật sự trong sáng: ‘Lười đi làm.”
“Cái gì?” Trần Nam Phương thật sự không thể tin được chính mình nghe được lời nói đó: ‘Bé chỉ mới là đứa nhỏ thôi! Anh làm việc chưa bao giờ thay bé lo lắng sao?”
“Sớm muộn gì cũng sẽ có thôi, gấp cái gì?”
“Nhưng mà trẻ con rất nhạy cảm.”