Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 716



Chương 716

Cô tức giận đến nỗi không biết nói như thế nào, tức giận lẩm bẩm: “Anh thật sự là ba của bé Thiên sao?”

Lý Giản Đạt bị kích thích, nháy mắt đi đến bên người cô, nắm chặt cánh tay của cô: “Tôi đương nhiên phải!”

“Buông tay!” Trần Nam Phương trợn tròn mắt lên: “Phải thì tốt, hy vọng anh có thể thay bé lo lăng, làm ba phải có trách nhiệm chứ.”

“Ngày đó ở Kim Thành, chuyện tôi nói với cô cần suy nghĩ thêm.” Lý Giản Đạt mặt dày nói: ‘Có cô giám sát tôi, tôi nghĩ tôi sẽ có thể làm tròn trách nhiệm của người cha.”

Cô khiếp sợ, không nghĩ tới sau khi bị cự tuyệt, anh ta vẫn còn có thể nhắc lại chuyện cầu hôn.

“Cô không nói gì thì tôi coi như cô đồng ý!”

“Tôi mới không có!” Trân Nam Phương tức khắc hoàn hồn: “Không phải đã nói rồi sao, về sau đừng bàn đến việc này.”

“Không phải cô rất quan tâm bé Thiên sao? Không phải cô không muốn bé không có hộ khẩu sao?”

Trân Nam Phương đương nhiên là không muốn!

Nhưng cũng không thể thông qua phương thức này để giải quyết vấn đề!

Bây giờ đã rất loạn, không thể để loạn thêm!

“Anh buông tay!” Trần Nam Phương dùng sức giật tay, thấy anh ta không phản ứng, chỉ có thể kiên trì nói: “Tôi sẽ lại suy nghĩ thêm.”

“Đây chính là cô nói đó!” Lý Giản Đạt buông tay cô ra.

Trân Nam Phương trộm mím môi, suy nghĩ thêm có thể là thật, kết quả là không đồng ý là được rồi.

Nhưng chuyện của bé Thiên vẫn làm cho cô canh cánh trong lòng, nhất là vào lúc nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự tập đoàn Đế Quốc Quốc Tế, phản ứng đầu tiên của cô là có thể đi tìm Hà Minh Viễn hỗ trợ.

Ôi, cô ấn ấn huyệt thái dương, nghĩ thâm, đây chỉ là phản ứng bản năng của thân thể thôi, sao lại nghĩ tới anh ấy chứ.

Còn có nụ hôn của anh ấy.

“Cô Trần, cô còn nghe không?” Điện thoại kia đầu bức thiết nói: “Chỉ cần cô đồng ý làm thư kí tổng giám đốc của chúng tôi, cô có thể tùy ý đưa ra điều kiện.”

“Tôi… Cô muốn từ chối, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi: ‘Tôi muốn nói chuyện với tổng giám đốc Hà.”

“Không thành vấn đề!” Nhân viên nhân sự quả thực muốn reo hò, tổng giám đốc nhà anh luôn mong ước muốn nhìn thấy Trân Nam Phương: “Tổng giám đốc buổi sáng đều bận họp, giữa trưa cô đến đây đi, đúng lúc cùng ngài ấy ăn cơm.”

“Tôi… Alo?’ Khóe miệng Trần Nam Phương giật giật, người dưới trướng Hà Minh Viễn giống y hệt phong cách làm việc của anh, chưa bao giờ cho người khác cơ hội nói chuyện.

Bá đạo.

Trong lòng ôm tâm sự, Trần Nam Phương mười hai giờ đúng bị nhân viên nhân sự đưa đến tâng cao nhất của Đế Quốc Quốc Tế.

“Nam Phương!” Lúc Hà Minh Viễn nhìn thấy cô, đôi mắt phượng phát ra hào quang sáng chói, không thể nào che đậy được, đi hai bước liền tới bên người cô.

Nói không có cảm giác là giả, cô thật sự thích phản ứng đó của anh.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.