Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 719



Chương 719

Hà Minh Viên lễ phép chào hỏi: “Dì chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Nam Phương, dì muốn gặp con bé.”

Đặng Mai Tuyết nhìn về phía Trần Nam Phương, trong mắt hiện lên nỗi xót xa khôn cùng: “Nam Phương con ơi, con đã trở về rồi sao?”

“Ồ.’ Cô thực sự không biết phải nói gì, cô không quen bà ấy nhưng những cảm xúc mãnh liệt này lại quá rõ ràng để nhận ra.

“Mẹ à, mẹ quên con đã nói gì sao, Nam Phương hiện tại không còn nhớ gì hết.”

Trịnh Hoàng Phong thản nhiên nói.

Nhưng anh ta cũng không cản nổi Đặng Mai Tuyết, bà càng khóc lóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa nói: ‘Chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Tại sao Nam Phương lại đến nông nỗi này?”

Giống như đang dỗ dành an ủi cô: “Không sao, không sao mà, chỉ cần em an toàn trở về, những thứ kia không quan trọng, không quan trọng.”

“Tôi chết đi cũng không còn mặt mũi nào đến gặp Ngọc Hân nữa rồi.”

Trần Nam Phương thấy có chút áy náy, đi tới, nhẹ nhàng nắm đỡ lấy cánh tay Đặng Mai Tuyết: “Dì đừng đau buồn nữa, mọi chuyện đều qua rồi.”

“Đúng, đúng, con nói đúng, những chuyện không hay đều đã qua, sau này con và Viễn sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”

Cô sửng sốt, vô thức quay sang nhìn Trịnh Hoàng Phong.

Anh ta vấn lắng lặng đứng nhìn.

“Dì Tuyết, chúng ta đi thôi.” Hà Minh Viên nắm chặt tay Trân Nam Phương, bước đến cạnh cô: “Em thấy hết rồi chứ gì, anh đã bao giờ gạt em chưa?

Cô khẽ trừng mắt nhìn anh, anh đừng vội nói chuyện này chứ?

Dì Tuyết vẫn còn khóc mà.

Cũng may là bọn họ an ủi một hồi, Đặng Mai Tuyết mới ngừng khóc, siết chặt tay Trần Nam Phương, cẩn thận nhìn cô không sót chỗ nào: “Đúng là Nam Phương rồi. Ngoài việc gầy đi thì con cũng không thay đổi gì nhiều.”

Trần Nam Phương chẳng biết đáp lại như thế nào, đành cười trừ.

“Khoảng thời gian trước đây con không nhớ gì sao?” Đặng Mai Tuyết vẫn cảm thấy khó tin: ‘Đầu con có bị chấn thương không? Hay là… bị trúng độc?

“Mẹt” Trịnh Hoàng Phong cản lời: “Con đã bảo Nam Phương không còn nhớ được gì mà, sao mẹ còn hỏi? Mẹ không sợ làm cô ấy khó xử sao?

“Rồi, rồi, là mẹ không cẩn thận.”

Đặng Mai Tuyết khẽ chớp mắt, vừa xấu hổ lại đau lòng thay cho cô.

“Dì đừng nói như vậy.” Trần Nam Phương lắc đầu: “Tôi thật sự không biết mọi chuyện ra sao, nhưng tôi nhớ rõ hai năm qua, tôi học đại học K, năm nay vừa mới tốt nghiệp.”

“Đại học K? Nước K sao?” Đặng Mai Tuyết kinh ngạc: “Trước đây dì có đi nghỉ dưỡng ở nước K suốt một năm, còn chưa từng gặp qua con sao?”

“Dạ!” Trân Nam Phương liếc mắt nhìn Trịnh Hoàng Phong, đúng lúc gặp phải ánh mắt lúng túng của anh ta, anh †a đang né tránh là bởi vì mình nói dối sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.