Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 723



Chương 723

Cô nghĩ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng không ngờ môi của hai người lại dính chặt vào nhau, không thể dời ra, lại dây dưa với nhau sâu sắc.

Đợi đến lúc cô rời khỏi tập đoàn Đế Quốc Quốc Tế, đầu cô vẫn còn mơ màng.

“Tên xấu xa!” Trần Nam phương mắng, nhưng phải thừa nhận rằng trong lòng cô lại đang âm thâm dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

“Nam Phương!”

Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, nhìn thấy người xuất hiện, Trần Nam Phương bị dọa khiến cô giật mình: “Trịnh Hoàng Phong?!”

Cô chậm rãi hỏi: ‘Sao anh vẫn còn ở đây? Anh không đưa dì Tuyết về à?” Đôi mắt Trịnh Hoàng Phong hiện lên vẻ đau khổ, cầu xin nói: “Nam Phương, em và Minh Viễn đã hòa giải với nhau rồi sao?

Không sợ anh ta lại nói dối em sao?

Đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại, ngẩng đầu nhìn anh: ‘Hoàng Phong, anh nói thật cho em biết đi? Anh thật sự không lừa em sao? Những gì anh nói về chuyện năm xưa đều là sự thật?”

“Anh… Trịnh Hoàng Phong nghẹn lời, nhưng rất nhanh lớn tiếng nói: ‘Nam Phương, bất kể anh nói gì, cũng đều là muốn tốt cho em, anh không muốn em bị thương lần nữa! Anh vẫn hi vọng em có thể nhìn thấy anhI “Hoàng Phong!” Trân Nam Phương nhíu mày lông mày, vô cùng kiên định nói: “Gặp lại thì sao? Em nói lại lần nữa, em không có tình cảm gì với anh hết, em chỉ coi anh là bạn mà thôi!

“Chỉ vậy thôi?” Trịnh Hoàng Phong giống như bị ngâm nước, liên tục lặp lại lời cô nói: ‘Mà thôi? Nam Phương, thật sự là chỉ có như vậy thôi sao?”

“Anh… đừng như vậy!” Trần Nam Phương không thể nhớ hết những chuyện trong quá khứ, cô chỉ không muốn người khác vì cô mà đau khổ.

“Anh không thể!” Trịnh Hoàng Phong đột nhiên bước tới nắm lấy cánh tay cô.

“Anh muốn làm gì?”

“Trịnh Hoàng Phong.” Trần Nam Phương đấu tranh.

Nam Phương anh muốn em nhìn thấy anh, thấy anh đối tốt với em, thấy tình yêu của anh!” Anh ta hét lên, rõ ràng không thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân nữa.

Nhịp tim của Nam Phương tăng lên, khuôn mặt cũng theo đó lạnh xuống: “Em không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn thấy.”

Em lừa anh, nhân lúc anh không nhớ gì em lừa anh.

Bất kể quá khứ có như thế nào thì việc này cũng không thể tha thứ được.

VTn)h Trịnh Hoàng Phong còn chưa nói xong thì đầu gối lại cảm thấy đau, trái  †im cũng đau đớn.

“Thả mẹ cháu ra.” Bé Thiên từng bước nhỏ xông đến, cái tay nhỏ đầy thịt chống nạnh.

“Cháu cảnh cáo chú, chú dám bắt nạt mẹ cháu,cháu sẽ không tha cho chú.”

“Tại sao chú phải thả mẹ cháu ra?”

Con mắt của Trịnh Hoàng Phong đỏ lên: “Tất cả mọi người đều muốn tôi từ bỏ, tôi nhất quyết không! Nam Phương nên thuộc về tôi.”

“Mẹ cháu không phải là của chú.” Bé Thiên hét lên: “Chú là đồ khốn.”

Mắt thấy sắc mặt của người đàn ông trước mặt trở nên u ám, Nam Phương nhanh chóng nhắc nhở: ‘Bé Thiên con sang bên kia đợi mẹ trước, mẹ có thể giải quyết được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.