Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 734



Chương 734

“Anh đang làm gì vậy?” Nam Phương nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ đến mức thất thần. Cô theo bản năng chạy vội đến chỗ anh, mới phát hiện dưới đất toàn là những mảnh thủy tinh vỡ văng tứ tung, suýt chút nữa đã đạp phải vài mảnh.

“Cậu cẩn thận một chút nha Nam Phương.” Đỗ Thanh Hoa vừa nói vừa gọi người đến dọn dẹp mấy mảnh vỡ.

“Nếu cậu mà bị thương, lúc Hà Minh Viên tỉnh lại sẽ không bỏ qua cho tụi mình đâu.”

Nam Phương cũng không trả lời Đỗ Thanh Hoa, chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh thủy tinh trên tay Hà Minh Viễn, nhẹ nhàng nói: “Anh… mau quăng mảnh vỡ đó đi, nếu không sẽ bị đứt tay đấy.”

Hà Minh Viễn liếc nhìn cô, nhưng anh đang say rượu nên đôi mắt có chút mơ hồ.

Cô chìa tay ra định lấy lại mảnh thủy tỉnh, nào ngờ bị Hà Minh Viễn nhanh chóng nắm lấy cổ tay kéo cô đến sát bên người anh. Cô không còn cách nào khác phải ngồi bên cạnh anh, sốt ruột nói: “Anh mau vứt đi, chảy máu bây giờ.”

“Ừm, Nam Phương cũng từng bị chảy máu.” Anh giống như đang nói mớ, nhưng đôi mắt chưa từng nhìn thứ gì khác ngoài gương mặt nhỏ nhắn của Nam Phương: “Khi đó cô ấy chắc chắn rất đau.”

“Cho nên bây giờ anh phải cẩn thận mới được.” Nam Phương cũng không mấy để ý đến câu nói của Hà Minh Viễn, nhẹ nhàng gỡ ngón tay anh ra: “Đưa cho tôi.

“Em đang quan tâm đến anh sao?”

““Đúng…’ Cô gật đầu: “Em đến thăm anh, chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của em, em không nên dễ dàng tin lời của người khác như vậy.”

Ánh mắt Hà Minh Viễn khẽ động đậy, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt lấy Nam Phương không buông.

Nam Phương không nhận ra sự khác thường của Hà Minh Viễn, muốn xoay người ra sau lưng anh, không ngờ có người đang quét dọn ở phía sau, cô suýt nữa đạp phải một mảnh vỡ thủy tỉnh.

“Cẩn thận.” Hà Minh Viễn ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.

“Á!” Nam Phương bị hành động của anh làm cho giật mình, vội vã nhìn tay của anh. Cũng may trước khi ôm lấy cô anh đã quăng mảnh thủy tỉnh kia đi rồi.

Cô hít vào một hơi, chưa kịp thở ra thì đã bị người kia nhấc bổng lên. Mặt của Hà Minh Viễn vùi vào cổ cô, đôi môi ấm áp cọ cọ lên xương quai xanh quyến rũ.

“Hà Minh Viên.” Nam Phương thử võ võ lên vai anh: “Anh uống say rồi, mau nghỉ ngơi một chút rồi trở về thôi.”

“Được.” Anh không bối rối cũng không nói gì nhiều, ôm lấy cô đi ra ngoài.

“Này, bỏ em xuống đi.” cô ngọ ngoạy cơ thể: “Tự em đi cũng được mà.”

Làm ơn đi, người bị say rượu có phải là cô đâu chứ.

Thế nhưng Hà Minh Viễn làm như không nghe thấy lời cô nói, vẫn bế cô đi thẳng ra ngoài hành lang.

“Anh muốn đưa em đi đâu?” Nam Phương ngó nghiêng tìm Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Bách, thế nhưng không biết hai người đó đã đi đâu mất rồi, cô đành để mặc cho Hà Minh Viễn bế mình vào một căn phòng khác.

Đóng cửa phòng lại, những nụ hôn của Hà Minh Viễn nhẹ nhàng rơi xuống người cô, giống như một cơn mưa phùn của những buổi chiều lặng gió.  Nam Phương bỗng nhiên cảm thấy khó thở.

“Đừng… ưm, Hà Minh Viễn, anh buông em ra.’ Hai tay cô chống trước ngực anh, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào gương mặt tuấn tú của người đàn ông phía trước: ‘Anh uống say rồi, mau dừng lại đi.”

Hà Minh Viễn vẫn không hề dừng lại.

“Hà Minh Viễn, rốt cuộc anh có biết em là ai không hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.