Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 736



Chương 736

Bây giờ cô chỉ muốn đào một cái hang mà chui vào thôi.

“Mắc cỡ hả?” Hà Minh Viễn cười nhẹ lên tai cô, trong phút chốc nhớ lại chuyện năm xưa: “Trước đây em cũng hay ngại ngùng như vậy, bây giờ cũng là một Nam Phương dễ mắc cỡ.”

Nam Phương bồng nhiên có chút xao động, nhưng cũng chẳng hề nhớ ra chuyện gì đã xảy ra: “Em thật sự không Sao cả, em muốn vào nhà tắm, anh buông tay ra đi.”

Hà Minh Viễn nghe vậy liền buông †ay ra, nhưng ngay lúc Nam Phương vừa mới ngồi dậy, anh cũng ngồi dậy ôm lấy cô, mờ ám hỏi: “Có cần anh giúp đỡ gì không?”

“Không cần đâu.” Nam Phương vội vàng túm lấy quần áo mặc tạm vào, sau đó đi nhanh vào nhà tắm.

Giây phút cửa nhà tắm vừa đóng lại, trong đầu cô bỗng dưng thoáng qua một cảnh tượng giống như tối hôm qua, thế nhưng hình như nó không phải là chuyện xảy ra tối hôm qua.

“Aaaa…’ Nam Phương thấp giọng kêu lên, hai tay ôm lấy đầu, muốn nhớ lại rố ràng một chút, nhưng trước sau vân chỉ là những mảnh ký ức vỡ vụn, mơ hồ.

Chẳng lẽ tối hôm qua quá thân mật với Hà Minh Viên đã khiến cô bị bệnh về thần kinh rồi sao?

Chuyện này… sao có thể xảy ra chuyện này được?

Cộc cộc!

“Nam Phương, em sao rồi?” Hà Minh Viên gõ mạnh cửa, lo lắng nói: ‘Mở cửa “

ra.

“Em không sao.” Nam Phương từ chối mở cửa, không ngờ lỗ tai Hà Minh Viên lại thính đến thế, lúc nãy cô cũng không có la quá lớn mà.

“Em có chuyện.” Hà Minh Viễn bá đạo nói, vẫn tiếp tục gõ cửa: “Mở cửa cho chồng, để chồng xem thử xem.”

Nam Phương nhìn mình trong gương, nở một nụ cười gượng gạo, quan hệ giữa cô và anh có phải tiến triển nhanh quá rồi không?

Nghĩ đến đây, cô quay ra mở cửa, nhìn thắng vào người đàn ông trước mặt: “Em hỏi anh, có phải anh từng dạy Đỗ Thanh Hoa?”

“Hôm qua cậu ấy toàn bênh vực cho anh, còn gấp gáp sợ rằng em không đến đây tìm anh nữa?”

Hà Minh Viên dĩ nhiên nhướng mày lên: “Vậy phải khẳng định là bởi vì cô ta có con mắt tinh tường, biết rằng chúng ta trời sinh một cặp, nên cố gắng làm mối.

Ah, thật là mặt dày mà!

“Anh nói bậy.’ Trần Nam Phương còn lâu mới tin vào lý do thoái thác này, cô nghiêng đầu giảo miệng: “Anh chắc chắn không nói cho em biết sự thật?”

Không đợi Hà Minh Viễn trả lời, cô hừm một tiếng: “Đến lúc đó em mà phát hiện ra anh lừa em, em liền…”

Anh tiến lên một bước, ôm lấy eo cô, chặn môi cô lại.

Ba năm không gặp, anh thật cảm thấy thể lực của cô so với trước kia còn tốt hơn, vừa ngủ dậy đã có sức đi uy hiếp anh!

“Hôm qua cũng không biết là ai nói phải nghe lời bà xã.’ Nhân lúc anh dừng lại, Trân Nam Phương vội vàng nói: “Hóa ra chỉ là một âm mưu.”

“m mưu gì?” Hà Minh Viễn liếc nhìn cô, không vui lại tủi thân: “Thật không tin tưởng anh vậy sao?”

“Xem ra hôm qua anh thật sự không có say.” Trân Nam Phương phồng má: “Lấy miếng thủy tinh hù dọa em cũng là anh cố ý?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.