Chương 747
“Nghe cậu ấy nói hồi còn nhỏ cậu ấy đã được cậu cứu.’ Đỗ Thanh Hoa cố gắng bình thản nói.
“Tớ cứu anh ấy?” Trần Phương Nam kinh ngạc, lập tức có chút thất vọng: “Tớ không nhớ.”
“Không sao, lúc trước cậu cũng không biết. Tất cả đều là khi còn bé.
Cậu ấy không có nói cho ai biết.” Đỗ Thanh Hoa nhìn ra bầu trời tối mịt ngoài cửa sổ, cuối cùng không nhịn được lẩm bẩm nói: “Suốt ba năm, cậu ấy luôn nhớ về cậu.”
Trân Phương Nam không đem những lời này nghĩ theo một hướng khác, gật đầu nói: ‘Sau khi Hà Minh Viễn cứu Bé Thiên, anh ấy nhất định sẽ giúp Ôn Tứ Hiên.”
Trong giây lát, cả hai người đều im lặng.
Một lúc sau, Đỗ Thanh Hoa lại lên tiếng: “Dạ Hành đã trở lại.”
“Ai?” Trần Phương Nam không hiểu: “Dạ Hành là ai?
Đỗ Thanh Hoa sửng sốt, nhanh chóng thở dài nói: “Không sao, tớ quên mất là cậu không quen biết anh ấy.”
Cô cũng không truy hỏi vấn để này đến cùng, dù có hỏi cũng không trở nhớ hết được nên chỉ lấy điện thoại ra xem vì sợ bỏ sót tin tức gì.
“Có lẽ đây là do ý trời sắp xếp cả.”
Đỗ Thanh Hoa lẩm bẩm.
Độc và đầu của Hà Minh Vũ đều đã trị liệu khỏi, nhớ đến Trần Phương Nam.
Mà Trần Phương Nam đã quên mất Dạ Hành.
Nếu đã như vậy thì không cần phải lo lắng nữa, đó là tốt.
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Trần Phương Nam không nghe rõ cô ấy nói gì, ngẩng đôi mắt xinh đẹp nhưng có chút mờ mịt lên nhìn: “Sắp xếp…”
Đồ Thanh Hoa bước đến bên cạnh bạn mình, ôm lấy cánh tay cô: “Tớ nói người tốt thì sẽ được báo đáp, ông trời đều sắp xếp sẵn rồi, Hà Minh Viễn nhất định sẽ cứu Bé Thiên trở về.”
“Hi vọng là vậy.’ Trần Phương Nam hít sâu một hơi, đã hơn hai giờ sáng nhưng cô không hề cảm thấy buồn ngủ.
“Tớ cũng không ngủ được, chúng ta trò chuyện đi.” Đỗ Thanh Hoa gần sát cạnh cô: “Trước đây chúng ta cũng từng như thế này. Khi còn học đại học, chúng ta vẫn hay ngủ chen chúc trong một cái chăn!”
Trân Phương Nam cọ vào người bạn mình, cố gắng lấy chút hơi ấm.
Cô ấy thực sự không nỡ rời khỏi Việt Nam.
Trước đây luôn tâm niệm về đây, thì ra là có nguyên nhân sâu xa.
“Giáo sư Tạ sẽ về sớm thôi.” Đỗ Thanh Hoa nghiêng đầu nhìn Trần Phương Nam: “Giáo sư Tạ là ba của “Cậu đang nói cái gì vậy?” Trần Phương Nam không nghe rõ cô ấy nói gì, ngẩng đôi mắt xinh đẹp nhưng có chút mờ mịt lên nhìn: “Sắp xếp…”
Đồ Thanh Hoa bước đến bên cạnh bạn mình, ôm lấy cánh tay cô: “Tớ nói người tốt thì sẽ được báo đáp, ông trời đều sắp xếp sẵn rồi, Hà Minh Viễn nhất định sẽ cứu Bé Thiên trở về.”
“Hi vọng là vậy.” Trần Phương Nam hít sâu một hơi, đã hơn hai giờ sáng nhưng cô không hề cảm thấy buồn ngủ.
“Tớ cũng không ngủ được, chúng ta trò chuyện đi.” Đỗ Thanh Hoa gần sát cạnh cô: “Trước đây chúng ta cũng từng như thế này. Khi còn học đại học, chúng †a vân hay ngủ chen chúc trong một cái chăn!”