Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 754



 

Chương 754

Mỗi lần cô nghe được một tin, cô lại càng thêm kiên định, cô không muốn rời đii “Được rồi, đừng nói nữa.” Trần Phương Nam võ võ bạn mình, “Chúng mình nghỉ ngơi một lát, sớm mai tâm hai, ba giờ sáng, chúng ta sẽ đi.”

Dù sao cũng phải thử một lần!

Nếu may mắn thì có thể thành công!

“Rào rào.” Trân Phương Nam mở mắt raI Xung quanh là một mảnh im lặng, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng sóng yếu ớt…

Cô rón rén dọn một chiếc ghế đẩu gõ vào phòng tắm, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có một tâng ánh sáng vàng dịu.

Điều quan trọng nhất là không có ai ở đây.

Cô vội vàng quay lại đánh thức Đỗ Thanh Hoa: ‘Bây giờ có được không?”

“Đương nhiên!”

Với sự giúp đỡ của Đỗ Thanh Hoa, Trần Phương Nam leo trước. Cô leo lên cửa sổ rồi xoay người ra ngoài sau đó quay người kéo Đồ Thanh Hoa. Đợi cho đến khi người bạn của cô cũng trèo lên được cửa sổ, cô mới từ từ xuống.

Nhưng vị trí cửa sổ vẫn khá cao, cô cúi đầu xuống nhìn khoảng cách với mặt đất.

“Nhảy xuống có thể phát ra âm thanh”

“Vậy thì cậu nhảy đi, Phương Nam.”

Đỗ Thanh Hoa khuyến khích:’Chúng ta phải quay trở lại, mọi người vẫn đang đợi chúng ta.”

Trái tim Trần Phương Nam thắt lại, đúng vậy, Hà Minh Viễn hẳn là nóng lòng muốn chết.

Giữa dòng suy nghĩ mông lung, cô nhảy xuống đất, nhưng âm thanh phát ra không quá lớn.

Đỗ Thanh Hoa cũng dứt khoát nhảy xuống giống bạn.

“Chạy đi!” Vì sợ bị người đuổi kịp, Trân Phương Nam kéo bạn chạy một mạch.

“Tiếng sóng đang ở đằng này nên chạy theo hướng này.” Cô vừa chạy vừa nói: “Thanh Hoa, cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao! Thật k1ch thích!”

Trong bóng tối, giọng nói Đỗ Thanh Hoa mang theo chút hưng phấn: “Khi trở về tớ nhất định phải khoe chuyện này mới được.”

Trân Phương Nam không lạc quan như vậy, cô không nhìn ra được đường đi của tương lai. Ngoài việc mọi chuyện thuận lợi và cố gắng để chạy thoát ra, cô cũng không dám mong đợi quá nhiều.

Ai biết được những trở ngại gì đang đợi ở phía trước?

Hai người họ đã chạy một quãng đường dài, cuối cùng họ cũng có thể nhìn thấy biển…

“Thật là kỳ quái, một con đường lớn như vậy mà không gặp được người nào!” Trân Phương Nam cảm thấy rất kỳ quái.

“Có phải vì buổi tối nên không ai ra ngoài không?” Đỗ Thanh Hoa đi sát bên người bạn mình sau đó tư tăng thêm lòng dũng cảm: “Không sao đâu, người tới thì giết người, ma tới thì giết ma.”

“Quan trọng là… Hình như phương hướng có vẻ không đúng.” Trần Phương Nam cau mày, lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, trên trán đổ một tầng mồ hôi.

“Thật sao? Chạy ngược hướng rồi sao?” Đỗ Thanh Hoa căng thẳng.

Cô lắc đầu trầm tư, trái tim liền này lên một cái, cô kéo bạn mình chạy sang một lối rẽ khác.

Lần đặt cược cuối cùng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.