Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 755



Chương 755

Nếu không tìm được địa điểm, rất có thể sẽ bị phát hiện.

“Cẩn thận!” Trần Phương Nam đột ngột hét lên một tiếng, định năm lấy Đỗ Thanh Hoa, nhưng không những không nắm được, ngược lại còn bị kéo xuống: “AI”

“Đến lúc này rồi, cậu còn có tâm tư đùa giốn sao?” Tim Trần Phương Nam còn chưa hết hoảng sợ, vừa định leo lên thì đột nhiên kêu một tiếng: “Đến rồi!

Đỗ Thanh Hoa nhìn theo, nhưng không thấy gì, tiếp tục hỏi: “Ở đâu?”

Xung quanh tối như vậy, cô ấy có thể nói cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì, có được không?

Trân Phương Nam, đây là mắt trời sao?

“Mau đi! Có tiếng bước chân!” Trần Phương Nam lại kéo người bạn của mình chạy đi, bên tai có gió biển thổi qua, nếu không phải chạy trốn, nơi này thực thích hợp để nghỉ dưỡng.

“Phương Nam, chậm một chút.” Đỗ Thanh Hoa sắp không kiên trì được nữa rồi, cô ấy nghiêng người rồi nôn khan.

“Thanh Hoa!” Trần Phương Nam bị dọa sợ: “Tớ xin lỗil Cô ấy xua tay, nôn xong thì tùy tiện nói: ‘Không sao đâu, tiếp tục!”

“Rất nhanh thôi, ở phía trước rồi.”

Có vẻ như, Trần Phương Nam nói đúng, chạy được khoảng ba trăm mét thì đến được hang đá dưới chân núi.

Chỗ này được bao phủ bằng dây leo, còn có một tấm biển cắm bên cạnh: Du khách vui lòng đi vào theo sự hướng dẫn của hướng dẫn viên chuyên nghiệp.

“Thật là bí ẩn.’ Đỗ Thanh Hoa kéo đám dây thường xuân ra: “Quan tâm cái đó làm gì, cứ đi thôi.”

“Thanh Hoal” Trần Phương Nam ngăn lại cô lại: “Kỳ thật, mục đích của Trịnh Hoàng Phong là một mình tớ, cho nên cậu không cần phải cùng tớ mạo hiểm.”

“Cho nên?” Đỗ Thanh Hoa nhìn chăm chăm Trần Phương Nam: “Đã đến nước này rồi mà cậu còn định bỏ lại tớ?”

“Ý tớ không phải vậy.” Trần Phương Nam ngập ngừng. Cô không biết đường hầm trú ẩn này dài bao nhiêu và liệu có tiềm ẩn nguy hiểm nào trong đó hay không.

“Không cần phải lo sợ gì cả, nhất định tớ sẽ đi cùng cậu!” Đỗ Thanh Hoa cáu kỉnh, cô ấy không thể bỏ rơi người bạn này của mình được, đối với cô ấy thì cô còn thân thiết hơn cả người thân!

“Hơn nữa, cậu cảm thấy nếu cậu đi rồi thì Trịnh Hoàng Phong còn dùng thái độ như ban sáng đối xử với tớ sao?”

Trân Phương Nam ngẩn người, vừa rồi cô không nghĩ nhiều như vậy, quả thật nếu cô rời đi một mình, chỉ còn lại có Đô Thanh Hoa, Trịnh Hoàng Phong cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ấy.

Cuối cùng, Đỗ Thanh Hoa có thể bị hại, còn mình thì vân có thể bị bắt lại.

“Xin lỗi, Thanh Hoal” Trân Phương Nam tiến lên ôm lấy cô ấy: “Chúng ta cùng nhau đi!”

“Hừ, dù sao thì cậu cũng không thể đá tớ sang một bên được!”

Cả hai nắm tay nhau vào hầm trú ẩn…

“Có đèn kìa, đúng là ông trời không tuyệt đời của chúng ta mà!” Đỗ Thanh Hoa cảm thán: “Cậu nói xem, nếu cứ đi như vậy thì chúng ta có đến nhà cũ của nhà họ Tạ không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.