Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 769



Chương 769

Anh đừng để em phải cầu xin anh nữa.

Bây giờ không phải em đã trở thành một bà lão đau khổ đó. Anh phải bắt kịp xu chuyện gì, điều quan trọng hơn chính là tương lai của hai chúng ta.”

Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười: ‘Hiện tại không chỉ có hai chúng ta, còn có con trai của chúng ta, bé Thiên nữa.”

“Vậy em cũng không muốn biết đã có chuyện gì xảy ra trong ba năm qua sao? Mang thai mười tháng, rồi chịu đựng nôi đau sinh con, lại có niềm vui khi nhìn thấy đứa trẻ?” Hà Minh Viễn vừa nói vừa cúi đầu hôn cô một cái.

Đây là một điều rất tàn nhẫn đối với một người mẹ.

“Em vẫn muốn nhắc lại một lần, những ký ức trong quá khứ là vô cùng quan trọng, nhưng điều đó lại không có ý nghĩa gì với em.” Trân Phương Nam vô cùng nghiêm túc: ‘Về phần bé Thiên, em luôn nghĩ con trai của chúng ta rất thông minh, cho nên anh có thể giải thích với thằng bé.”

Nói xong, cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dùng môi vuốt ve cái cằm của anh, làm nũng nói: “Làm ơn đi mà.

Anh đừng để em phải cầu xin anh nữa.

Bây giờ không phải em đã trở thành một bà lão đau khổ đó. Anh phải bắt kịp xu muốn nổ tung, cô hất tay của Hà Minh Viễn ra, xoay người định rời đi: Em không thèm để ý đến anh nữa.”

Sao lại có người như vậy chứ? Cô đã nói hết những gì có thể và không thể nói rồi mà anh vấn cứ như vậy.

“Nam Nam, em mới chính là thuốc giải độc của anh.”

“Sao em lại là thuốc giải độc của anh?” Trân Nam Phương trừng mắt: “Anh không thể vì muốn giấu bệnh mà sợ bác sĩ được! Lại càng không được mê tín dị đoanl”

Hà Minh Viễn cũng không tức giận, khóe miệng mang theo ý cười, anh ôm lấy cô từ phía sau, ấm áp nói: ‘Khi em trở về, anh không còn sợ cái gì cả, không cần biết anh có bệnh độc hay không, anh chỉ muốn em.”

Cô thở dài một hơi, lại bắt đầu dụ dõ: “Anh muốn em, chẳng phải càng mạnh khỏe càng tốt sao?”

“Độc của anh đã khỏi.”

“Khỏi?” Trần Nam Phương hoàn toàn không tin được, ‘Khỏi từ lúc nào?

Ai làm? Chứng minh như thế nào?”

“Sao đột nhiên em lại có suy nghĩ như vậy?”

“Trước đây em không thế sao?”

Người nào đó có ý chí muốn sống vô cùng mạnh mẽ, nhấn mạnh nói: ‘Có, vân luôn có.”

Cô không muốn nói lảm nhảm với anh, xòe hai tay ra: ‘Chứng minh cho em xem, nếu bệnh đã khỏi, thì chuyện này cho qua.”

Nếu không… Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anhI Dù trói anh cũng phải bắt anh đến bệnh viện.

Chỉ là không đợi Hà Minh Viễn mở miệng chứng minh, cửa phòng bị gõ, giọng nói đầy mùi sữa của bé Thiên truyền đến: “Mẹ, thầy rời đi rồi.”

“Cái gì?” Trần Nam Phương sợ đến mức đẩy Hà Minh Viễn ra ngay lập tức, lao ra khỏi phòng, vọt tới phòng khác, quả nhiên không thấy bóng dáng Lý Giản Đạt đâu: “Bé Thiên, thầy đi đâu rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.