Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 771



Chương 771

“Đương nhiên! Anh đừng hòng lừa eml” Trân Nam Phương không dám bỏ qua. Mặc dù cô rất muốn tin tưởng vào năng lực của bé Thiên, nhưng thêm một thứ thì sẽ đảm bảo hơn.

“Anh lừa em?” Hà Minh Viễn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cho đến khi khoảng cách chỉ là con số âm, anh mới chậm rãi nói: “Em còn cảm thấy anh lừa em sao?”

“Anh… Trân Nam Phương thật tình cảm giác mình sắp mềm nhữn như vũng nước rồi, chỉ có thể thừa nhận, thở hổn hển nói: “Anh không gạt em, nhưng vân nên đi bệnh viện khám cho yên tâm.”

Sợ anh lại nhân cơ hội nổi “điên”, cô vội vàng lôi Đỗ Thanh Hoa ra: “Anh biết chuyện Thanh Hoa đang mang thai rồi đấy. Bây giờ chúng ta đã giải quyết xong chuyện của mình, chuẩn bị đến thăm cô ấy.”

“Không vấn đề, nhưng em chỉ có thể là của anh.” Đôi mắt phượng của Hà Minh Viễn khóa chặt lấy cô: “Vị trí của anh ở trong lòng em phải cao hơn thằng nhóc thối kia.”

..’ Vân không thoát khỏi lòng bàn tay anh, tuy rằng ngây ngô không nói nên lời, nhưng Trân Nam Phương vẫn gật đầu.

Người nào đó cười khúc khích: “Nam Nam thật ngoan, anh sẽ thỏa mãn vợ anh hết sức có thể.”

Coi như Trần Nam Phương đã hiểu, cái gì gọi là lấy đá đập chân mình.

Hố này đã đào sẵn cho cô, chỉ có cô mới có thể lấp!

* Chuyện khiến Trân Nam Phương vui vẻ, sau khi Trịnh Hoàng Bách kiểm tra xong cho Hà Minh Viễn, anh ta đã đưa ra kết luận giống bé Thiên.

Trong cơ thể Hà Minh Viễn thật sự không còn độc nữa rồi.

“Tốt quá đi!” Cô cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng ổn định.

“Nam Phương em không cần lo lắng như vậy, Hà Minh Viễn có thể chết được sao?” Đỗ Thanh Hoa nhún vai: ‘Em đã về, anh ấy còn ước gì ngày nào cũng nhìn thấy em.”

Trân Nam Phương xấu hổ khi bị điểm tên, chỉ có thể chuyển chủ đề khác: ‘Cậu không có phản ứng gì chứ?

Cậu đang mang thai bảo bối đó, cố gắng ăn ngon ngủ kỹ nha.”

Đỗ Thanh Hoa gật đầu như giã tỏi: “Rồi rồi, nghe theo cậu hết, có thể sinh ra được một đứa bé dễ thương xinh đẹp như bé Thiên.”

Cô ấy ảo tưởng: “Tốt nhất có thể thông minh và tự lập như bé Thiên, nhưng…”

Cô ấy quay đầu nhìn về phía Trịnh Hoàng Bách: “Sợ rằng điều này rất khó, gen nhà chúng tớ cũng không sánh bằng nhà cậu.”

“Ê này, cậu đừng suy nghĩ lung tung.” Trần Nam Phương kêu ngừng: “Bé Thiên sắp bị cậu khen đến mũi phổng lên trời.”

Lại bắt đầu khen Hà Minh Viễn rồi?

Hai người họ khi vê chắc mắt sẽ cao hơn đầu quái “Nam Phương, kinh nghiệm của cậu có thể viết thành một quyển sách!” Đỗ Thanh Hoa bùi ngùi: ‘Cậu bé dễ thương như thế quanh đi quẩn lại trở thành con trai cậu!”

Trần Nam Phương gật đầu, thật ra cô cũng không dám nghĩ tới những mảnh kinh nghiệm nhỏ này, nếu không phải được ông trời chiếu cố, chỉ cần đi sai một bước, thì kết quả sẽ không được hạnh phúc như vậy.

Cô thật sự rất biết ơn.

“Vừa rồi tớ không thấy giáo sư Tạ đâu, miệng ông nhanh mà đến chậm như vậy.” Đỗ Thanh Hoa cười ha ha: “Nếu tớ là thầy ấy, tớ sẽ rất vui, không chỉ tìm được con gái mà còn dẫn theo một đứa cháu ngoại kháu khinh như vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.