Chương 772
“Chỉ có em mới dám nói, ngay cả giáo sư Tạ cũng dám trêu ghẹo.” Trịnh Hoàng Bách xoa đầu Đỗ Thanh Hoa, cưng chiều vô hạn.
“Em ăn ngay nói thật nha.”
Trân Nam Phương vừa nghĩ tới cha của mình, trong lòng cũng ấm áp, nhất là sau khi trải qua chuyện ở khu nghỉ dưỡng, dường như hiểu rõ hơn tình yêu thương của Tạ Đình Nam dành cho Tạ Ngọc Hân.
“Mẹ, con thích ông ngoại.” Bé Thiên tỏ thái độ: ‘Ông ngoại đánh cờ rất giỏi, sáng nào cũng dạy con một ít mẹo nhỏ.”
Trân Nam Phương xoa đầu cậu bé: “Hôm nay ông ngoại sẽ đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó con thoải mái chơi với ông.”
Đang nói thì cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra.
Có hai người đứng ngoài cửa.
Một người là Hà Minh Vũ, người còn lại là Ôn Tứ Hiên.
Hai người đều mang vẻ mệt mỏi bụi bặm.
“Em đã trở về!” Đỗ Thanh Hoa tiến lên, ôm lấy Ôn Tứ Hiên, viên mắt ướt át: “Chị còn tưởng em không biết đường về!”
“Dừng, em sợ ngay cả cháu trai ngoại bảo bối của em, chị cũng bảo vệ không xong, thì sao em không về được.”
Anh ta cố ý cãi, không muốn để cho bầu không khí bị quá đa cảm.
Trân Nam Phương vui vẻ thay bạn thân, cô biết Đỗ Thanh Hoa vẫn luôn nhớ Ôn Tứ Hiên.
Lần này anh ta trở lại, chị em gặp mặt, đáng quý hơn gấp mấy nghìn lần so với nhận tổ quy tông hay kế thừa sự nghiệp gia đình.
“Nam Phương!” Dường như Đỗ Thanh Hoa nhớ ra cái gì đó, dùng sức đẩy Ôn Tứ Hiên ra: “Nam Phương đã trở về!”
Theo ánh mắt của cô ấy, ánh mắt mọi người cũng dừng trên người cô.
“Chào em.” Trên mặt Trân Nam Phương mang theo ý cười, nhưng vẫn không nhịn được chút mất mát: ‘Chị, bây giờ chị không còn nhớ chuyện quá khứ.”
“Chị trở về là tốt rồi.” Giọng nói Ôn Tứ Gia khàn khàn, đáy mắt cuộn trào mãnh liệt nhưng nỗ lực khống chế.
“Em cũng vậy.”
Hà Minh Viễn đi tới ôm bả vai của cô, âm thâm truyền năng lượng cho cô: “Từ từ sẽ nhớ, sau này kiểu gì cũng nhớ.”
Sau đó anh giới thiệu cho cô: “Đây là anh trai của anh, Hà Minh Vũ.”
Trân Nam Phương theo tiềm thức nhìn về phía Đỗ Thanh Hoa, vị này chẳng lẽ là Minh Vũ †rong miệng cô ấy?
Không cho phép mình suy nghĩ nhiều, cô cũng cười chào hỏi: “Chào anh”
Đôi mắt đen của Hà Minh Vũ lóe lên, anh ta kinh ngạc gật đầu: “Nghe nói tôi còn có một đứa cháu trai?”
“Bé Thiên, tới đây, gọi bác nào.” Trân Nam Phương kéo bé Thiên.
Anh ta nhấc bổng cậu bé lên: “Cháu trai ngoan, thật răn chắc.”
“Ông ngoại nói, chờ cháu lớn lên sẽ không mập như này nữa.” Bánh bao nhỏ vẫn rất để ý chuyện người khác nói bé mập.
Lời này vừa nói ra, dẫn tới mọi người đều cười, bầu không khí cũng trở lại bình thường.