Người Vợ Bí Mật

Chương 77



Mạc Chấn Huân mặt không biểu cảm nhìn Nghiêm Hạo, bởi vì tâm trạng buồn bực, vẽ phác thảo sơ đồ cả một ngày mà không có cái nào vừa ý nên anh ra đây ngồi một chút, không nghĩ lại được chứng kiến một màn như vậy.

Mạc Chấn Huân đến hồi lâu, nhìn bọn họ cù cưa cù nhằng, anh không biết rốt cuộc bọn họ tranh cãi vấn đề gì, nhưng theo lời họ nói thì ít nhất anh có thể nghe ra tâm điểm của cuộc trò chuyện này có liên quan đến người phụ nữ tên Tô Tuyết kia.

“Thật trùng hợp” Nghiêm Hạo đứng một bên mở miệng trước.

“‘Tân Nhã’ ở phía đối diện” Mạc Chấn Huân hờ hững, không nóng không lạnh, thái độ có phần xa cách.

Nghiêm Hạo quay đầu nhìn ‘Nội thất Tân Nhã’ ở cao ốc đối diện, lạnh lùng cười nhẹ, “Vậy không quấy rầy” Dứt lời xoay người định rời đi.

“Nếu không ngại, tôi muốn mời anh một tách cà phê” Không nhìn anh, Mạc Chấn Huân nhàn nhạt mở miệng, lời mời cũng không nhiệt tình, giống như Nghiêm Hạo đồng ý hay không cũng không quan trọng.

Nghiêm Hạo đang định bước đi liền dừng lại, suy nghĩ một chút, xoay người ngồi xuống trước mặt anh ta, “Nói đi, anh muốn nói gì với tôi”

“Không muốn uống chút gì sao?” Tránh né vấn đề của anh, Mạc Chấn Huân hỏi ngược lại.

“Tôi không nghĩ rằng anh thật sự chỉ đơn giản là muốn mời tôi uống cà phê” Nghiêm Hạo nhìn anh ta, giọng điệu bình tĩnh.

Mạc Chấn Huấn khẽ nhấp một ngụm cà phê, nhíu mày nói, “Sao lại không thể”

“Nếu anh chỉ mời tôi uống cà phê mà không có gì muốn nói thì xin lỗi, tôi có việc phải đi trước” Nghiêm Hạo tuy ngoài miệng nói vậy nhưng không có ý đứng dậy rời đi.

Mạc Chấn Huân nhìn Nghiêm Hạo, con ngươi đen sâu thẳm như muốn nhìn thấu anh, hồi lâu mới mở miệng, “Tôi muốn nói, chỉ cần anh có một giây lơi lỏng, làm tổn thương Mễ Giai, tôi sẽ đoạt cô ấy đi không chút do dự” Giọng điệu vững vàng, lời nói đầy tính uy hiếp.

Nghe vậy, Nghiêm Hạo mỉm cười, nhưng chỉ giây sau đã lập tức thu hồi nụ cười, mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm Mạc Chấn Huân, đưa mặt về phía trước, âm trầm nói, “Tôi nghĩ, anh vĩnh viễn cũng không có cơ hội đó đâu” Nói xong cũng không đợi anh ta trả lời, đứng dậy bình tĩnh rời đi.

Nhìn bóng lưng Nghiêm Hạo rời đi, Mạc Chấn Huân thản nhiên thu hồi tầm mắt. Anh có thể cam đoan Mễ Giai sẽ hạnh phúc, tôi cũng tuyệt đối đủ hào phóng chúc hai người hạnh phúc, Mạc Chấn Huân thầm trả lời Nghiêm Hạo.

Mễ Giai cảm thấy rất rõ hôm nay Nghiêm Hạo có hơi khác thường, về nhà tương đối sớm so với bình thường, sắc mặt không hề vui vẻ, ngay cả lúc ăn cơm cũng mang vẻ tâm sự nặng nề không yên, mới cơm nước xong đã nhốt mình trong thư phòng.

Mễ Giai bưng một ly trà sâm an thần mở cửa đi vào, mùi khói thuốc đầy phòng khiến cô không vui nhăn mày. Nghiêm Hạo đứng bên cửa sổ, không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa kính làm hình bóng anh kéo dài, điếu thuốc trên tay anh vẫn đang cháy dở.

Tách một tiếng, Mễ Giai đưa tay bật công tắc đèn ở cạnh cửa, đột nhiên có ánh sáng khiến Nghiêm Hạo chói mắt, vội đưa tay che lại mới dần thích ứng, quay đầu thấy Mễ Giai đang bưng trà sâm vào. Mễ Giai đặt trà sâm lên bàn, sau đó đi đến gần Nghiêm Hạo, chau mày đưa tay cầm lấy điếu thuốc, dụi vào gạt tàn.

“Em còn tưởng anh vào xử lý việc công ty chưa hoàn thành, hóa ra là anh đem thư phòng thành phòng hút thuốc” Mễ Giai tức giận nhìn anh, “Nói, có phải anh thường hay trốn em đến thư phòng hút thuốc, đã bảo thuốc lá có hại cho sức khỏe mà cứ thích hút” Mễ Giai bĩu môi, mất hứng đấm đấm vào lồng ngực rắn chắc kia.

Nghiêm Hạo cười cười cầm tay cô đưa lên miệng hôn, sau đó tựa đầu vào vai cô, rồi lại rút tay ra nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, từ từ ôm lấy, làm cô hoàn toàn ở trong lòng anh.

“Anh sao vậy?” Mễ Giai thân thiết hỏi, tay chậm rãi xoa lưng anh, “Công việc không thuận lợi ư?” Nhìn bộ dáng đầy tâm trạng của anh, Mễ Giai suy đoán.

Nghiêm Hạo không nói gì, cúi đầu chôn sâu ở cổ cô, cuộc nói chuyện với Bạch Lâm lúc chiều, rồi sự uy hiếp vô vị của Mạc Chấn Huân, tất cả những việc này khiến anh buồn bực, về nhà thấy Mễ Giai cũng không thể cười nổi một cái, sợ cảm xúc của bản thân sẽ ảnh hưởng đến cô nên mới rầu rĩ tự nhốt mình trong thư phòng hút thuốc.

Anh trầm mặc làm Mễ Giai càng lo lắng, “Có phải công ty lại xảy ra chuyện gì rồi không?”

Nghiêm Hạo ngẩng đầu đáp, “Không có chuyện gì, chỉ là tâm trạng anh hơi buồn bực”

“Muốn nói ra không? Có lẽ em có thể chia sẻ cùng anh?” Mễ Giai nhìn anh nói nghiêm túc.

Nghiêm Hạo cười nhẹ, lại ôm lấy nói bên tai cô, “Anh chỉ muốn chia sẻ niềm vui với em, nhìn em phiền não là chuyện anh không muốn nhất”

“Nhưng đã là vợ chồng thì nên cùng nhau chia sẻ, dù là hạnh phúc hay đau khổ” Mễ Giai không đồng ý với anh, cô biết anh muốn đem lại cho cô những điều tốt đẹp nhất, không muốn cô phải chịu bất kì tổn thương nào, nhưng cô là một người tham lam, cô muốn tất cả của anh, cô không chỉ cần vui vẻ hạnh phúc anh mang lại mà còn muốn cùng anh chia sẻ những chuyện phiền não không vui.

“Anh không sao, thật đấy” Nghiêm Hạo buông cô ra, nâng mặt cô lên nói nghiêm túc, “Nếu thật sự có chuyện gì anh nhất định sẽ nói với em, nếu anh có thể tự giải quyết, anh không muốn em cũng phiền lòng, được không?”

Mễ Giai nhìn anh hồi lâu, đột nhiên nghiêng người về phía trước đưa tay ôm mặt anh, dâng lên đôi môi mình, hôn anh.

Nghiêm Hạo chỉ hơi sửng sốt một giây, rồi đưa tay đỡ lấy gáy cô chuyển từ bị động thành chủ động, làm nụ hôn càng sâu thêm.

Hồi lâu Nghiêm Hạo mới buông cô ra, anh lưu luyến hôn nhẹ lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng, sau đó ôm Mễ Giai vẫn đang thở gấp vào lòng.

Mễ Giai ở trong ngực anh điều chỉnh lại hô hấp của mình, đưa tay vòng qua thắt lưng anh, có chút hờn dỗi dựa vào anh bất mãn than thở, “Toàn mùi thuốc lá, thật khó chịu”

Nghiêm Hạo cười khẽ, thuận tay vuốt mái tóc đen nhánh của cô, “Về sau anh sẽ chú ý”

Mễ Giai buông anh ra, nghịch ngợm nhăn mũi, “Em có pha trà sâm, tranh thủ lúc còn nóng anh uống đi” Nói xong nắm tay anh đi đến bàn làm việc.

Nghiêm Hạo mỉm cười để mặc cô kéo đi, hạnh phúc nhẹ nhàng như vậy lại khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn.

Nghe tin Tô Tuyết còn sống, Nghiêm Hạo rất bất ngờ, nhưng biết được nơi Tô Tuyết đang ở lại khiến anh vô cùng kinh hãi.

Đỗ xe trước cổng bệnh viện, Nghiêm Hạo cảm thấy hít thở càng lúc càng khó khăn, sao có thể như vậy? Vì sao Tô Tuyết lại ở bệnh viện tâm thần? Hai vấn đề này không ngừng quay mòng mòng trong đầu anh, không ngừng vang bên tai anh, anh nắm chặt vô lăng khiến các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch.

Điều dưỡng viên mang thuốc vào, “Tô Tuyết lấy thuốc”

Người đang trốn ở góc tường chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt đẹp đẽ có phần trắng bệch, đầu tóc rối bù, nhìn chằm chằm điều dưỡng viên vừa mang thuốc vào, từ từ đứng lên, từng bước đi đến gần anh ta, mỉm cười ngây dại, bỗng chốc chạy đến trước mặt anh ta, ôm cổ anh ta, tựa đầu vào ngực anh ta, miệng lẩm bẩm, “Hạo, anh tới rồi, em rất nhớ anh, đừng rời xa em, em ở một mình rất sợ, những người đó đều rất hung dữ, đừng rời xa em, Hạo, em rất nhớ anh, rất yêu anh…. Đừng đi, em rất yêu anh…” Ôm người nọ miệng không ngừng lẩm bẩm.

Điều dưỡng viên đưa thuốc không kiên nhẫn liếc mắt, trong lòng thầm mắng, tình huống này gần như ngày nào cũng diễn ra, thật là. Bực mình kéo người đang dính lấy mình ra, tức giận gắt lên, “Nhìn cho rõ đây, tôi không phải Hạo của cô, đừng có cái kiểu hơi tí là ngã vào lòng tôi như thế”

Tô Tuyết mở to đôi mắt vô tội sững sờ nhìn anh ta, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia âm ngoan, oán hận cầm tay anh ta hét lớn, “Đúng, mày không phải Hạo của tao, mày là con đàn bà hư hỏng kia, mày là con đàn bà hư hỏng, trả Nghiêm Hạo lại cho tao, anh ấy là của tao” Vừa dứt lời lập tức xông lên đánh đấm điều dưỡng viên, cuối cùng còn cầm tay anh ta hung hăng cắn một phát.

“A…..” Điều dưỡng viên bị cắn đau đớn kêu lên, giận dữ đưa tay đẩy Tô Tuyết ra, nhìn hai hàng dấu răng chỉnh tề trên cánh tay mình, lại nhìn cô gái vừa bị mình đẩy ra vẫn đang khóc nháo, thật sự là rất muốn giết chết cô ta. Nhưng điều đó cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ, không thể thay bằng hành động thực tế được, “Đúng là con mụ điên” Căm tức nói xong liền xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa sắt lại.

“Mày không được đi, mày không được đi, con đàn bà hư hỏng này, trả Nghiêm Hạo lại cho tao, anh ấy là của tao, trả Nghiêm Hạo lại cho tao…”. Tô Tuyết lảo đảo chạy tới cửa, đẩy đẩy song sắt với ra ngoài, hướng bóng lưng kia gào lên.

Nhìn Tô Tuyết điên dại không ngừng kêu gào, trong lòng Nghiêm Hạo hiện giờ không chỉ là chấn động, mà nhiều hơn là đau đớn và thương hại. Người trước mắt này là người mà trước đây mình từng yêu sâu đậm ư? Nghiêm Hạo tự hỏi.

“Gần như ngày nào cô ấy cũng như vậy, cứ nhìn thấy ai là tới ôm người đó nói thương người ta, bất kể là nam hay nữ” Bác sĩ Hứa đứng cạnh Nghiêm Hạo lạnh nhạt mở miệng, tình huống này gần như ngày nào cũng xảy ra, ông sớm đã không còn thấy kì quái, bởi vậy mà cũng không biết đã có bao nhiêu điều dưỡng viên muốn chuyển đi.

“Chuyện đã bao lâu rồi?” Nhìn Tô Tuyết vẫn đang quát tháo, Nghiêm Hạo mở miệng hỏi.

Bác sĩ Hứa lắc đầu thở dài, “Lần đầu tiên phát bệnh là 8 năm trước, sau đó ở bệnh viện gần nửa năm thì bệnh tình của Tô Tuyết mới dần ổn định, có thể khống chế bằng thuốc nên được ra viện, chúng tôi vô cùng vui mừng thay cô ấy, vì bệnh tình đã dần ổn định, thậm chí là có dấu hiệu chuyển biến tốt, mấy tháng tiếp theo chúng tôi bắt đầu giảm bớt lượng thuốc cho phù hợp, nhưng không ngờ hơn 2 tháng trước bệnh tình lại đột nhiên tái phát, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lúc trước” Vừa nói xong liền xoay người đi về phòng làm việc của mình.

“Sao có thể như vậy?” Nghiêm Hạo nhíu mày.

“Loại bệnh này thường bộc phát do người bệnh chịu kích thích từ bên ngoài, nguyên nhân cụ thể còn phải xem xem kích thích đó đối với cô ấy mạnh cỡ nào, nhưng có thể suy rằng hai lần đả kích trước đã vượt quá khả năng chịu đựng của cô ấy” Bác sĩ Hứa giải thích.

“Nghiêm Hạo” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ phía trước, Nghiêm Hạo ngẩng đầu thấy Bạch Lâm đang đứng trước mặt, giận dữ nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.