Sallie đứng trước gương, nhìn chăm chú vào bức ảnh trên tay mình, bức ảnh chụp năm cô 18 tuổi. Cô nhìn lại bóng mình trong gương một lần nữa, cố tìm ra điểm khác biệt. Sự thay đổi lớn nhất là khuôn mặt tròn trĩnh của cô đã thuôn nhỏ hơn với hai gò má cao. Tiếp theo là mái tóc, mái tóc ngắn và rối nùi che phủ hết hai tai bây giờ được thay thế bởi một bím tóc dầy buông lơ lửng trước ngực. Thứ duy nhất không thay đổi là đôi mắt của cô, to tròn, xanh thẫm. Tuy nhiên, nó cũng không gây rắc rối lắm, nếu cô đeo kính râm mỗi khi cô nghi ngờ có khả năng chạm mặt Rhy, cô có thể tiếp tục che dấu nhân thân của mình trước anh. Cô cân nhắc mọi khía cạnh của vấn đề và đi đến quyết định là không nên đánh giá quá cao lòng tốt của Rhy, thứ có tính may rủi cao nhất. Rhy là người nhạy bén nhưng khó nắm bắt, không bao giờ đoán trước được. Điều tốt nhất cô có thể làm là tránh xa anh bất cứ khi nào có thể và ngăn cản Greg lo chuyện bao đồng bằng cách giới thiệu Sallie với chính chồng cô với tư cách là người-bạn-cũ-đến-từ-quê-nhà.
Mọi người cho rằng Rhy sẽ đến văn phòng vào sáng nay; hôm qua, thông tin rằng tạp chí đã có ông chủ mới nhanh chóng lan rộng khắp các phòng ban như vệt dầu loang trên mặt nước. Người ta xôn xao bàn tán khắp nơi về ông chủ báo mới Rhydon Baines, phóng viên phụ trách mảng thông tin nước ngoài của đài truyền hình, người từ giờ trở đi sẽ dâng hiến thời gian và tài năng của mình cho việc xuất bản tin tức, ngoại trừ những chuyên đề cho những sự kiện đặc biệt. Những phóng viên kỳ cựu đột nhiên trở nên khó tính, cẩn thận kiểm tra lại thành tích của họ, xem xét lại công việc, và so sánh nó với những bài báo công kích mạnh mẽ với phong cách thẳng như ruột ngựa của Rhy. Và Sallie đã nghe những người phụ nữ đầy phấn khích nhắc đi nhắc lại đến cả trăm lần rằng Rhy đẹp trai và hấp dẫn đến như thế nào. Ngay cả những người phụ nữ có cuộc sống gia đình hạnh phúc nhất cũng cảm thấy phấn khích bởi ý nghĩ được làm việc cùng Rhydon Baines. Anh còn hơn cả một phóng viên hạng nhất, anh là một ngôi sao.
Sallie phát ngán với công việc tại văn phòng. Việc đầu tiên mà cô làm sáng nay là yêu cầu Greg cử mình đi công tác đâu đó cho đến khi mọi việc lắng dịu. Đã 3 tuần rồi cô chưa thực hiện một nhiệm vụ nào, cho nên sẽ chẳng có ai nghĩ rằng việc cô cảm thấy bồn chồn là điều kỳ quặc. Còn hơn một tháng nữa mới tới bữa tiệc từ thiện ở Sakarya, và cô không nghĩ rằng cô có thể chờ lâu đến thế.
Đột nhiên để ý đến thời gian, cô lướt nhanh xuống bộ đồ đang mặc trên người. Hôm nay cô mặc một cái quần màu xanh thẫm và áo sơ mi màu xanh nhạt rất gọn gàng và thanh nhã. Tóc cô được tết lại thành một bím dầy thả sau lưng. Và chi tiết cuối cùng, là chiếc kính râm che gần nửa khuôn mặt. Cô bảo với bất kì ai tò mò rằng cô bị đau đầu và đau mắt, cái kính râm cũng không quá tối để cô vẫn có thể làm việc như bình thường.
Cô phải nhanh lên thôi. Thang máy ở chung cư nơi cô sống vốn nổi tiếng chậm như rùa, nên cô đi thang bộ, nhảy hai bậc một và bắt kịp xe bus ngay khi nó chuẩn bị chạy. Cô gào toáng lên và đập bồm bộp vào cửa kính. Người lái xe bus mở cửa xe, cười toe toét với cô. “Tôi cứ tự hỏi xem cô đang ở đâu”, anh nói với vẻ đùa cợt, vì trên thực tế là cô thường xuyên là người-đập-bồm-bộp-vào-cửa-xe-bus.
Cô đến văn phòng đúng một phút trước khi bắt đầu giờ làm việc và đổ sập xuống ghế ngồi, tự hỏi tại sao cô có thể băng qua đường mà không bị đụng phải ít nhất là 6 lần. Máu cô chạy rần rật trong huyết quản và cô cười toe toét. Khi hệ thống làm việc quen thuộc của cô trở nên phấn khích, có nghĩa là đã đến lúc phải vận động.
“Chào”, Brom đón cô bằng câu hỏi: “Đã sẵn sàng để gặp chàng chưa?”
“Tôi sẵn sàng để lang thang đâu đó”, cô vặc lại. “Tôi ở đây quá lâu rồi “, tôi sắp trở thành đồ bỏ đi. Tôi nghĩ tôi sẽ xông vào sào huyệt của Greg để tìm hiểu xem tại sao tôi lại không được động chân động tay gì cả.
“Xui cho cô rồi.” Brom huỵch toẹt. “Hôm nay Greg nhạy cảm lắm. Cô nên nằm yên mà đợi đến mai.”
“Tôi sẽ nắm lấy cơ hội của mình”, cô nói vui vẻ.
“Có bao giờ cô không như vậy đâu? Này, sao cô lại phải đeo kính thế? Cô định che giấu đôi mắt đen ấy ư?” Brom bất ngờ tấn công, mắt anh ta sáng lên với ý nghĩ rằng Sallie đang dính vào một vụ ầm ĩ nào đó.
“Không phải”. Để thuyết phục anh ta, cô hạ kính xuống cho anh ta thấy mắt cô vẫn hoàn toàn bình thường, rồi lại đeo vào như cũ: “Tôi bị đau mắt và ánh sáng làm tôi khó chịu”
“Cô có bị đau nửa đầu không?”, Brom hỏi với vẻ quan tâm. “Chị gái tôi hay bị đau nửa đầu và ánh sáng luôn làm chị ấy khó chịu”
“Tôi không nghĩ là tôi bị đau nửa đầu”, cô rào đón một cách bí hiểm. “Nó có lẽ là một phản ứng bồn chồn khi phải ngồi không một chỗ quá lâu”
Brom phá lên cười, đúng như ý cô, sau đó cô chạy đi gặp Greg để có thể nói chuyện với anh trước khi mọi cơ hội bị Rhy tước đoạt.
Khi cô đến gần cửa phòng Greg, cô nghe thấy anh đang nói chuyện qua điện thoại, giọng anh cụt lủn và thiếu kiên nhẫn. Sallie nhíu mày lắng nghe. Về bản chất, Greg là một người thiếu kiên nhẫn, nhưng anh ít khi là một người vô lý. Nhưng thái độ của anh lúc này chả có vẻ gì là hợp lý cả. Brom đã đúng, hôm nay Greg “nhạy cảm” hơn mọi ngày thật. Nhăn nhó, cáu kỉnh, và cô chắc như bắp rằng tất cả là do việc Rhy sắp sửa đặt chân lên thềm tòa soạn. Khi cô nghe thấy tiếng tai nghe điện thoại bị ném đánh rầm xuống máy, cô ló đầu qua khung cửa và hỏi: “Cà phê có giúp ích được tí nào không?”
Greg ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cô và mặt anh nhăn nhó: “Tôi đang bơi trong bể cà phê đấy”, giọng anh cáu kỉnh. “Chết tiệt, tôi không biết lại có nhiều thằng đần làm việc ở tòa nhà này đến thế. Tôi thề là nếu có thêm một thằng ngốc nào gọi đến nữa, tôi sẽ....”
“Ai cũng đều bị kích động cả mà”, cô xoa dịu anh.
“Cô thì không”, anh chỉ ra. “Sao cô phải đeo kính thế? Chả nhẽ bây giờ cô nổi tiếng đến nỗi phải cải trang mỗi khi ra ngoài?”
“Tất nhiên là có lý do”, Sallie trả miếng: “Nhưng vì anh đang rất khó chịu nên tôi sẽ không nói cho anh biết”
“Cứ làm theo ý cô đi”, anh càu nhàu, “và biến khỏi văn phòng của tôi”
“Tôi cần một nhiệm vụ”, cô nói. “Bản thân tôi cũng đang ở giai đoạn bùng nổ.”
“Tôi tưởng cô muốn ở lại đây để gặp người bạn cố hương chứ”, Greg vặc lại. “Với lại, ngay bây giờ tôi chả có gì để giao cho cô hết.”
“Thôi nào,” cô nài, “Anh phải có cái gì đó để làm chứ. “Một vụ ầm ĩ, thảm họa thiên nhiên, bắt cóc con tin chẳng hạn. Phải có một câu chuyện nào đó dành cho tôi ở đâu đó trên thế giới này chứ”.
“Có thể sẽ có vào ngày mai”, anh trả lời. “Nhưng đừng có cuống lên như thế. Lạy chúa, Sal, tôi cần cô trong trường hợp nhân vật lớn thấy khó ở chứ. Một người bạn tốt ở bên cạnh để-”.
“Trở thành miếng mồi ngon để dụ sư tử chứ gì?”, cô lạnh lùng chen ngang. Greg đột nhiên toét miệng ra cười. “Ôi đừng có lo, búp bê, anh ta không cắt cô ra thành từng miếng đâu, sẽ chỉ thúc cô chạy vòng quanh thôi”.
“Greg, anh chẳng chịu nghe tôi gì cả”, cô gào lên. “Tôi đã bị nhốt ở đây 3 tuần rồi. Tôi còn phải nuôi thân chứ”.
“Cô chẳng tình nghĩa chút nào”, anh kết tội.
“Anh mới là đồ không có tình nghĩa”, cô vặc lại, “Greg, làm ơn đi mà”
“Sao cô cứ cuống hết cả lên thế”, đột nhiên Greg quát lên. “Chết tiệt, Sal, tôi sắp đón ông chủ mới và hiển nhiên anh ta không phải là thằng khờ ai bảo gì cũng tin. Tôi sẽ không trông đợi điều gì vui vẻ trong ngày hôm nay. Vì thế làm ơn đừng có thúc vào lưng tôi. Với lại, anh ta có thể muốn gặp cô, tôi chắc chắn là anh ta sẽ muốn.”
Sallie đổ sụp xuống ghế, rên rỉ rõ to vì cô nhận ra là cô sẽ phải nói cho Greg biết sự thật. Đó là cách duy nhất để buộc anh ta giao một nhiệm vụ nào đó cho cô, nhưng chưa bi ết chừng việc Greg biết chuyện cũng không đến nỗi tệ lắm. Ít ra thì anh ta cũng sẽ thôi không cố ném cô vào Rhy nữa. Và sự thật là anh có quyền được biết cũng như nhận thức được sự phức tạp có thể nảy sinh từ hoàn cảnh của cô.
Nhẹ nhàng, cô nói, “Greg, tôi nghĩ tôi nên cho anh biết sự thật là Rhy có lẽ sẽ không hoan nghênh tôi đâu”
Anh đột nhiên trở nên cảnh giác. “Tại sao? Tôi tưởng hai người là bạn”
Cô thở dài. “Tôi không khẳng định được chúng tôi có phải là bạn hay không. Suốt 7 năm qua tôi chưa gặp lại anh ấy lần nào, ngoại trừ trên tivi. Và còn một điều tôi không định nói với anh, nhưng anh cần phải biết. Anh có biết là tôi đã kết hôn, nhưng tôi không sống cùng chồng tôi hàng năm nay rồi không?”
Greg gật đầu, một nét tĩnh lặng lướt qua khuôn mặt anh. “Có, tôi biết, nhưng cô chưa bao giờ nói cho tôi biết chồng cô là ai. Cô đang dùng tên từ thời con gái phải không?”
“Phải, tôi muốn làm mọi việc hoàn toàn theo cách của mình, không lợi dụng tên tuổi của anh ấy. Anh ấy là một người nổi tiếng. Và vấn đề là, chồng tôi là... uhm... Rhydon Baines” Greg nuốt nước bọt đánh ực, mắt anh trợn trừng lên. Anh nuốt nước bọt lần nữa. Sallie không nói dối, anh biết thế, cô luôn thẳng thắn một cách t àn nhẫn, nhưng... Rhydon Baines? Gã du côn rắn như đá đó với thiên thần nhỏ bé mong manh sở hữu đôi mắt luôn lấp lánh nét cười này ư? Anh nói cấm cảu, “Chúa ơi, Sallie, gã đó đáng tuổi bố cô đấy”
Sallie phá ra cười. “Tất nhiên là không! Anh ấy chỉ hơn tôi có 10 tuổi thôi. Tôi đã 26 rồi, không phải 18, Greg. Nhưng tôi muốn giải thích cho anh hiểu tại sao tôi muốn đi công tác. Tôi phải tránh xa Rhy, càng xa càng tốt. Tuy chúng tôi đã mỗi người một ngã 7 năm nay, nhưng sự thật là Rhy vẫn còn là người chồng hợp pháp của tôi và mối quan hệ cá nhân có thể trở nên khó giải quyết, hiểu chưa nào?”
Greg vẫn nhìn cô chằm chằm với vẻ không-thể-tin-được, mặc dù anh tin cô. Đơn giản là anh vẫn chưa thể tiếp nhận được thông tin này. Sallie? Sallie Jerome nhỏ bé và gã khổng lồ đó? Cô trông không khác gì đứa trẻ trong bộ quần áo màu xanh da trời với bím tóc dày thả lả lơi trước ngực. Anh nói nhẹ, “Tôi sẽ bị đày xuống địa ngục mất. Chuyện gì đã xảy ra thế?” Cô nhún vai, “Anh ta chán tôi.”
“Chán cô?” Greg mắng mỏ. “Đừng có giỡn tôi, búp bê”. Cô lại phá ra cười. “Tôi lúc đó và tôi bây giờ khác nhau. Lúc đó, tôi chỉ là một cô nàng nhút nhát suốt ngày chỉ biết cằn nhằn, chả có gì ngạc nhiên là Rhy đã chạy khỏi tôi. Tôi không chịu được việc anh suốt ngày vắng nhà vì công việc. Tôi phát ốm với việc lo lắng và không ngừng đay nghiến anh ta, cuối cùng, anh ta bỏ chạy. Tôi không thể đổ lỗi cho anh ta, tôi chỉ tự hỏi làm thế nào mà anh ta có thể chịu đựng tôi trong chừng đó thời gian.”
Greg cúi đầu. Thật khó tưởng tượng Sallie đã từng là một cô nàng nhút nhát; thậm chí đôi khi anh còn nghĩ rằng trong cơ thể bé nhỏ của cô không có lấy nổi một cái gọi là dây thần kinh sợ hãi. Cô luôn sẵn sàng nhận bất kì nhiệm vụ nào, và càng nguy hiểm cô càng hưng phấn. Nó không thể là đóng kịch. Mắt cô luôn sáng bừng lên, và má cô ửng hồng mỗi khi phải đương đầu với khó khăn.
“Để tôi nói thẳng ra nhé”, anh lẩm bẩm. “Anh ta không biết cô đang làm việc ở đây đúng không?”
“Tôi nghĩ thế,” cô trả lời phấn khởi. “Chúng tôi không liên lạc trong suốt 6 năm qua”
“Nhưng về mặt luật pháp, cô vẫn là vợ của anh ta. Chắc chắn là anh ta vẫn gửi cho cô tiền hỗ trợ hàng tháng-” Anh dừng lại khi nhìn vào biểu hiện đầy tổn thương trên khuôn mặt cô rồi thở dài. “Xin lỗi, cô đã từ chối nó, đúng không?”
“Sau khi tôi có thể tự nuôi sống mình, tất nhiên. Sau khi Rhy bỏ đi, tôi phải tự lo liệu cho mình và dần dần tôi đã tự đứng được trên đôi chân của chính mình. Tôi muốn làm mọi việc bằng sức của mình.”
“Cô chưa bao giờ yêu cầu ly dị sao”
“Uhm... không”, cô thú nhận, mũi cô nhăn lại vẻ khó xử. “Tôi không muốn tái hôn và tôi cho là anh ta cũng không nốt, vì thế chúng tôi không bao giờ có ý nghĩ ly dị. Anh ta chắc là cảm thấy thoải mái về việc đó, có một người vợ trên danh nghĩa nhưng không bao giờ quấy rầy anh ta. Không bám dính lấy anh ta, nhưng lại giúp anh ta thoát khỏi cái bẫy của những người phụ nữ khác”.
“Nó có làm cô ngại không? Việc gặp lại anh ta ấy?” Greg cấm cẳn hỏi, bối rối hơn anh tưởng bởi ý nghĩ Sallie là vợ của Rhydon Baines.
“Gặp lại Rhy? Không”, cô trả lời thành thực. “Chuyện của tôi với Rhy đã kết thúc lâu rồi. Tôi phải kết thúc, để sống sót. Đôi khi, tôi cảm thấy như chuyện đó không có thực, ý tôi là cái ý tưởng tôi là vợ của anh ta ấy”.
“Thế nó có làm anh ta khó chịu không, việc gặp lại cô”, Greg không từ bỏ.
“Không, chắc chắn là anh ấy không xử sự theo cảm tính như thế. Với anh ấy mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi. Hơn nữa, anh ấy là người đã bỏ đi trước. Nhưng Rhy là người nóng nảy, anh biết đấy, có thể anh ấy sẽ không thích cái ý nghĩ là vợ mình đang làm việc cho mình, cho dù dưới một cái tên khác đi chăng nữa. Và anh ấy sẽ không thích tôi ở đây để quản lý anh ấy đâu. Mặc dù tôi hoàn toàn không có ý định nhúng mũi vào cuộc sống riêng của Rhy, nhưng anh ấy đâu có biết điều ấy phải không nào? Do đó, như anh thấy, cách tốt nhất để giữ tôi tránh xa anh ấy là phái tôi đi công tác nước ngoài. Tôi quả thực không muốn mất việc tí nào”, cô kết thúc với một nụ cười rạng rỡ ấm áp và Greg gật gù cái đầu.
“Thôi được,” anh lầm bầm. “Tôi sẽ kiếm một cái cớ cho cô. Nhưng nói trước nếu anh ta phát hiện ra cô là vợ của anh ta thì tôi không biết đâu nhé”.
“Không biết cái gì cơ?”, cô hỏi, giả vờ ngây thơ, và anh không thể nén được tiếng cười. Sallie hiểu rằng tốt hơn hết nên giao vận may của mình cho Greg, nên cô cảm ơn anh một cách sâu sắc rồi rời khỏi phòng làm việc của anh trở về bàn mình. Brom đã đi ra ngoài, nên lúc này cô gần như ở một mình, mặc dù chỉ có một bức vách ngăn buồng làm việc của họ với những người khác, tiếng gõ lọc cọc đều đặn của máy chữ, tiếng người nói ầm ỹ, tất cả đều rõ mồn một như thể chẳng có gì ngăn cách với phần còn lại của tòa soạn.
Khi Brom quay trở lại với cốc cà phê bốc hơi nghi ngút, cô cảm thấy thư giãn hơn nhiều, Greg đã hứa sẽ giúp cô tránh xa khỏi tầm mắt của Rhy, và lời hứa của anh đã quét sạch nỗi lo âu của cô. Cô hoàn thành bài báo đang viết dở và cảm thấy hài lòng với kết quả công việc của mình; cô luôn thích thú khi sắp xếp những từ ngữ với nhau theo những ý tưởng nhất định và cảm thấy sự thỏa mãn mỗi khi từng dòng chữ trải ra trên trang giấy đúng như ý mình. Đúng 10 giờ. Tiếng xì xầm trong tòa soạn trong khoảnh khắc im bặt, rồi lại tiếp tục ở mức nhỏ hơn. Không cần nhìn lên, Sallie cũng biết rằng Rhy đã đến. Thận trọng, cô nhẹ nhàng quay đầu đi và làm ra vẻ tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo. Trong tích t ắc, đột nhiên tiếng xì xầm chuyển sang một tông cao như bình thường, hiển nhiên có nghĩa là Rhy đã rời đi sau khi nhìn một lượt toàn bộ văn phòng.
“Ôi! Chúa ơi!”, một giọng nữ cao thốt lên vượt hẳn những lời thì thầm của mọi người. “Nghĩ mà xem, anh chàng to con hấp dẫn như thế mà vẫn còn là chiến sĩ phòng không đấy”. Sallie khẽ nhăn mặt, nhận ra đó là giọng của Lindsey Wallis, cô nàng nhân viên văn phòng ầm ĩ lúc nào cái miệng cũng nhanh hơn cái đầu. Hiển nhiên là, Lindsey rất nghiêm túc khi đánh giá về vẻ đẹp trai lộng lẫy gây sốc của Rhy. Như mọi người, Sallie biết rõ sức ảnh hưởng của chồng cô đối với phụ nữ mạnh mẽ đến mức nào.
15 phút sau, điện thoại trên bàn cô đổ chuông lanh lảnh, Sallie gần như nhảy lên để tóm lấy nó, một cử chỉ khiến Brom phải nhíu mày ngạc nhiên. “Mau biến khỏi tòa soạn này đi nhanh lên,” tiếng Greg thì thầm bên tai cô. “Anh ta đang trên đường đến chào tất cả mọi người. Mau về nhà đi. Tôi sẽ kiếm cớ cho cô chuồn khỏi thành phố trong đêm nay”.
“Cảm ơn,” cô nói rồi cúp máy. Ngay sau đó Sallie đứng dậy lấy túi xách và nói “gặp lại sau nhé” với Brom.
“Lại bay à, hả con chim bé nhỏ của tôi?”, anh hỏi như mọi khi anh vẫn làm vậy. “Có vẻ là thế. Greg bảo thu dọn hành lý đi”, rồi cô biến mất như một cơn gió, không muốn nấn ná thêm một phút nào, vì Rhy đang đi xuống.
Cô bước tới hành lang và tim cô gần như trôi tuột xuống tận bụng khi cửa thang máy mở và Rhy bước ra, bên cạnh là 3 người đàn ông mà cô không biết là ai và người tiền nhiệm, ngài Owen. Thay vì đi thẳng qua trước họ, Sallie quay lại và bước về phía cầu thang, cẩn thận giữ tầm mắt nhìn xuống và cố dấu đi khuôn mặt, nhưng cô vẫn biết Rhy đột ngột dừng lại và đang chăm chú nhìn theo cô. Tim giộng thình thịch, cô phóng xuống cầu thang. Chết tiệt! Cuộc gọi gấp quá.
Chờ đợi cuộc gọi của Greg khiến Sallie gần như phát điên vì thiếu kiên nhẫn. Cô đi đi lại lại trong phòng một lúc, rồi không chịu nổi sự dư thừa năng lượng, cô cọ rửa cái tủ lạnh và sắp xếp lại căn hộ của mình. Nó chẳng mất nhiều thời gian lắm, vì cô không có thói quen tích trữ nhiều đồ ăn hay vật dụng trong nhà. Cuối cùng cô chọn cách tuyệt nhất để giết thời gian: gói ghém đồ đạc. Cô thích gói ghém đồ đạc, lướt qua những vật dụng cần thiết của mình, rồi đặt chúng vào vị trí thích hợp nhất; cô đã có sổ tay, bút đa năng, bút chì, máy ghi âm, một quyển từ điển đã quăn mép, vài tập giấy viết, một cái gọt bút ch ì, một cái máy tính bỏ túi, mấy cục pin, một cái đèn pin loại dùng sạc, tất cả những thứ luôn ở bên cô mỗi khi cô đi xa. Chuông điện thoại reo ngay khi Sallie vừa mới sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Cô nghe thấy giọng nói cộc lốc của Greg trên điện thoại khi anh báo cho cô tin mừng là anh có một chuyến công tác dành cho cô.
“Tôi đã làm hết khả năng rồi, Sal. Ít nhất thì nó cũng giúp cô rời khỏi thành phố”. Anh lầm bầm. “Sáng mai cô sẽ bay đến D.C. Vợ một thượng nghị sĩ đang gây ầm ĩ vì đã tiết lộ những thông tin mật trong khi quá chén tại một bữa tiệc.”
“Nghe có vẻ thú vị đấy”, Sallie trả lời
“Tôi sẽ phái Chris Meaker đi cùng với cô”, Greg tiếp tục. “Nói chuyện với bà vợ ấy. Cô chẳng thế nào tiếp cận được với ông thượng nghị sĩ đâu. Chris có lẽ sẽ có gợi ý cho cô đấy. Gặp anh ta ở sân bay vào lúc 5:30”
Bây giờ thì Sallie đã biết điểm đến sắp tới của cô là gì, cô có thể hoàn tất việc thu dọn hành lý. Cô chọn một bộ cánh kín đáo lịch sự đi k èm với một cái quần được may rất khéo, không phải loại quần áo ưa thích của cô, nhưng cô nghĩ rằng bộ quần áo giản dị, đứng đắn này sẽ giúp cô lấy được lòng tin của bà vợ ngài thượng nghị sĩ trong cuộc phỏng vấn. Như mọi khi, tối đó, cô bị khó ngủ. Cô luôn căng thẳng trước mỗi chuyến công tác nếu Greg cảnh báo cô. Cô thích đi thẳng đến sân bay hơn, không cần mất thời gian suy nghĩ, không cần lo lắng mọi thứ có trôi chảy hay không, không cần đoán gi à đoán non xem chuyện gì sẽ xẩy ra nếu Rhy có nhận ra mình...
Chris Meaker, nhiếp ảnh gia, đang đợi cô ở sân bay vào buổi sáng hôm sau khi cô tiến về phía anh với một nụ cười toe toét và cái vẫy tay thân thiện, anh bắt đầu bước đến, thân hình gầy, cao lêu nghêu dần dần hiện ra. Anh cũng cười lại với cô, nụ cười uể oải đầy vẻ ngái ngủ, rồi cúi xuống hôn lên trán cô. “Xin chào, búp bê”, anh nói, gi ọng nam trầm tĩnh, lười biếng của anh khiến nụ cười của cô mở rộng hơn nữa. Cô rất khoái Chris. Không có gì khiến anh bối rối, không có gì làm anh vội vàng. Anh lúc nào cũng điềm tĩnh vững vàng như eo biển được bảo vệ. Thậm chí chỉ nhìn anh ấy thôi cũng khiến người ta có cảm giác thanh bình, với mái tóc hung dày và đôi mắt màu nâu thẫm, đôi lông mày rộng điềm tĩnh, miệng anh toát lên vẻ mạnh mẽ cứng cỏi nhưng không ngoan cố. Và điều quan trọng nhất, đó là anh chưa bao giờ thử tấn công cô. Anh luôn đối xử với cô rất tr ìu mến, coi cô như một người em gái nhỏ, và luôn che chở cô một cách lặng lẽ, chưa bao giờ anh có bất kì một gợi ý, hay có một hành động nào thể hiện rằng anh bị cô hấp dẫn. Đối với Sallie, đó là một sự giải vây, đơn giản vì cô không có thời gian cho những mối ràng buộc lãng mạn nào.
Anh đang nhìn cô từ đầu đến chân, đôi lông mày của anh nhướng lên: “Ôi trời ơi, váy cơ à,” anh nói, có một sự ngạc nhiên rõ ràng trong giọng nói của anh, thể hiện rõ là anh đang rất shock. “Nhân dịp gì vậy?”
Sallie lại toét miệng ra cười lần nữa. “Chả dịp gì cả, chỉ là vì chính trị thôi”, cô cả quyết. “Greg có gửi cho tôi cái phong bì như anh ta đã hứa không?”
“Của cô đây”, anh trả lời. “Cô kiểm tra hành lý của mình rồi à?”
“Rồi”, cô gật đầu. Ngay sau đó, tiếng loa thông báo cho họ rằng máy bay sắp sửa cất cánh, họ đi tới khu vực cất cánh, bước qua cửa kiểm tra kim loại, và tới phòng chờ.
Trên máy bay, Sallie cẩn thận đọc bản tóm tắt thông tin mà Greg đã chuẩn bị. Bất chấp việc anh chỉ có một chút thời gian để chuẩn bị, Greg đã cung cấp cho cô những thông tin hết sức chi tiết và cô bắt đầu cảm thấy bị cuốn hút bởi những khả năng được mở ra. Đây không phải là loại phỏng vấn cô thường làm, nhưng Greg đã cho cô tất cả những gì mà anh ta có thể, và cô phải trả ơn bằng cách cố hết sức mình.
Khi họ đến Washington và nhận phòng khách sạn, có vẻ chỉ cố gắng hết sức thôi cũng chưa đủ để đạt được kết quả như mong muốn. Trong khi Chris nằm ườn trên đi văng và lướt mắt qua tờ tạp chí, Sallie gọi cho vợ của ngài nghị sĩ để xác nhận lại cuộc hẹn mà Greg đã hẹn phỏng vấn chiều hôm trước. Cô được thông báo là bà Bailey rất xin lỗi nhưng bà không thể gặp bất kì phóng viên nào vào ngày hôm đó. Đó là một sự phủi tay rất lịch sự nhưng nó khiến cô tức giận. Sau rốt, cô không có ý định làm hỏng câu chuyện mà Greg đã gửi cho cô. Mất cả tiếng đồng hồ để liên lạc và huy động một chuỗi các mối quan hệ, nhưng kết quả cuối cùng là cô cũng đã phỏng vấn được, dù là qua điện thoại, bà chủ của những-bữa-tiệc-sayquắc-cần-câu, được cho là nơi vị tướng đã tiết lộ những thông tin tối mật. Tất cả các thông tin đều bị phủ nhận kịch liệt, ngoại trừ nghi vấn được đặt ra là sự có mặt của cả vị tướng lẫn bà Bailey trong đêm đó, nhưng khi bà chủ nhà đầy căm phẫn vô tình lẩm bẩm rằng “Quỷ mới không giận dữ” Sallie bắt đầu nhận ra rằng b à Bailey là một người đàn bà đáng khinh. Điều đó rất có khả năng xảy ra. Vị tướng là một người đàn ông điển trai với mái tóc xám ánh kim và đôi mắt lấp lánh nét hài hước. Sau khi nói chuyện với Chris về giả thuyết của mình, hai người quyết định sẽ thử lần theo khía cạnh này.
48 tiếng sau, mệt mỏi nhưng thỏa mãn, họ đáp máy bay trở lại New York. Mặc dù giả thuyết của Sallie vẫn chưa được hai nhân vật chính của câu chuyện xác nhận, nhưng cô rất hài lòng vì cô biết lý do đằng sau sự tố cáo của Bailey dành cho vị tướng kia. Họ đã phát hiện ra vài nhà hàng trong thành phố nơi vị tướng bị bắt gặp đã ăn tối với một người phụ nữ hấp dẫn có mô tả rất giống bà Bailey. Ngài nghị sĩ đột ngột hủy chuyến công tác nước ngoài để ở bên cạnh vợ mình. Còn vợ của vị tướng kia, người đã giảm 20 pound và đổi từ mài tóc màu xám sang màu hoe vàng mềm mại, rõ ràng cũng đột ngột xuất hiện bên cạnh chồng mình nhiều hơn. Đó cũng là sự tố cáo duy nhất của bà Bailey chống lại vị tướng; không một ai moi thêm được bất cứ từ nào của bà về việc này, và hơn thế nữa, vị tướng không hề tỏ ra lo lắng về vị trí của mình bất chấp sự tranh cãi xôn xao của báo chí
Sallie đã tường thuật mọi chuyện với Greg qua điện thoại vào đêm hôm trước, và anh đã đồng ý với cô. Bài báo sẽ được đưa vào mục sự kiện trong tuần, và cô gần như hoàn thành nó trước hạn chót.
Greg giữ thái độ lạnh nhạt trong chủ đề về Rhy, chỉ bình luận rằng người đàn ông đó thuộc tuýp người ưa hoạt động, nhưng qua đó cô suy luận rằng có nhiều sự thay đổi đang diễn ra tại tòa soạn. Cô ước gì mình có một chuyến công tác xa ngay lập tức, nhưng Greg không có bất kì nhiệm vụ nào dành cho cô, và thực tế là luôn tốn thời gian để hoàn thành một bài báo. Nhưng dù sao, may mắn là cuối tuần đã tới và cô có thêm chút ít thời gian trước khi đặt chân trở lại văn phòng.
Vào sáng thứ hai, cô đi làm mà trong lòng lo ngay ngáy, nhưng trong sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm của Sallie, cả ngày làm việc trôi đi mà không hề có bóng dáng của Rhy, mặc dù cả tòa soạn đều đang xầm xì bán tán về sự thay đổi mà chồng “cũ” của cô đang thực hiện với kiểu dáng của tờ tạp chí. Cô hết sức tránh đi lên tầng trên, không chạy đi tìm Greg mỗi khi có một ý tưởng nảy ra trong đầu, thay vào đó, cô gọi điện cho anh, và Brom đã bình luận rằng anh chưa bao giờ thấy cô ở yên một chỗ lâu như thế trước đây.
Ngày thứ ba cũng diễn ra y hệt hôm trước, ngoại trừ việc hôm đó là ngày tạp chí mở thêm một số quầy bán báo mới và Greg gọi đến để chúc mừng. “Tôi vừa nhận được điện thoại của Rhy”, anh nói cộc cằn, không để ý đến việc anh đang gọi Rhy theo cách thân mật mà Sallie vẫn dùng. “Nghị sĩ Bailey vừa gọi cho anh ta sáng nay”
“Tôi có bị kiện không?”, Sallie hỏi.
“Không. Ngài nghị sĩ đã giải thích toàn bộ tình huống và vợ của ông ta đã che giấu chúng ta mối hệ trước đây của bà ấy với vị tướng. Cô đã ngắm trúng đích đấy, búp bê à.”
“Tôi cũng nghĩ thế”, cô sung sướng chia sẻ với anh. “Anh có cái gì khác cho tôi làm nữa không?”
“Chỉ xem lại sau lưng mình đi, búp bê. Tôi biết vài biên tập đang nhảy chồm chồm lên vì cô là người duy nhất nắm được sự thật ngay trước mũi họ kia kìa.”
Cô cười phá lên rồi cúp máy, nhận thức rằng bản năng đã chỉ dẫn cô đi đúng hướng đã khiến cô cảm thấy thoải mái và thư giãn suốt cả ngày hôm đó. Sau đó, Chris đến và mời cô đi ăn bữa trưa nhẹ tại văn phòng với anh. Thực đơn của căn tin trong tòa nhà không có gì ngoài súp, sandwiches, cà phê và nước giả khát, dành cho những ai không thể ra ngoài ăn trưa, nhưng chế độ ăn nghèo nàn đó cũng quá đủ cho cô. Cô và Chris chia sẻ một cái bàn nhỏ và nói chuyện về công việc bên tách cà phê đen.
Nhưng ngay khi họ vừa kết thúc, có một sự hỗn loạn nho nhỏ trong đám người đang ăn trưa. Sallie đột nhiên ớn lạnh trong một phản ứng đầy cảnh báo. “Đó là ông chủ báo mới”, Chris tình cờ thông báo. “Với bạn gái của anh ta -”
Sallie cương quyết cưỡng lại ham muốn được quay đầu lại, nhưng cô vẫn nhìn thấy hai bóng người đang bước vào căng tin và chọn bữa trưa. “Tôi tự hỏi họ đang làm gì ở đây”, cô thì thào.
“Kiểm tra thực phẩm, tôi đoán thế”, Chris trả lời, quay đầu lại nhìn thẳng vào người phụ nữ đi bên cạnh Rhy. “Anh ta kiểm tra mọi thứ, tôi không hiểu tại sao anh ta nên bỏ qua phần thực phẩm. Cô ta trông quen quá, Sal. Cô có biết cô ta không?”
Sallie nhíu mày tập trung, kiểm tra người phụ nữ trong một cảm giác nhẹ nh õm, vì nó giữ cô không nhìn vào Rhy. “Anh đúng rồi đấy, cô ta rất quen. Đó chẳng phải là Coral Williams, người mẫu đó sao?”. Cô hầu như chắc chắn về danh tính của người phụ nữ, vẻ hoàn hảo lấp lánh hào quang đó chẳng thể nào thuộc về ai khác.
“Chính xác”, Chris làu bàu.
Rhy quay lại, giữ khay thức ăn trong tay khi anh tiến lại bàn. Sallie ngay lập tức hạ thấp tầm nhìn, nhưng tim cô vẫn kịp thắt lại một nhịp khi nhìn thấy anh. Anh không hề thay đổi. Vẫn là thân hình đầy cơ bắp nhưng mềm mại lạ lùng đó, vẫn là mái tóc có màu của đêm đen đó, vẫn là khuôn mặt cứng rắn ngạo mạn đó, vẫn làn da rám nắng phong trần đó. Trái ngược với hình ảnh dịu dàng yểu điệu như cánh bướm duyên dáng của người phụ nữ bên cạnh, anh là một thực thể đối lập đầy màu sắc.
“Đi thôi”, cô trầm giọng nói với Chris, từ từ trượt khỏi ghế. Cảm thấy Rhy ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, Sallie cẩn thận quay lưng lại phía anh, cố gắng hết sức để tỏ ra không vội vã. Chris theo sau cô rời khỏi căng tin, nhưng Sallie vẫn cảm nhận rất rõ cái nhìn như thiêu đốt của Rhy bám theo sau mình. Đây là lần thứ hai anh nhìn chằm chằm vào cô. Anh đã nhận ra cô chăng? Có phải dáng đi của cô đã quá quen thuộc với anh? Hay là mái tóc? Có phải cái bím tóc dài ấy đã quá rõ ràng để anh có thể nhận ra cô? Nhưng cô đã không muốn cắt ngắn vì sợ anh có thể nhận ra cơ mà.
Cô vẫn còn run lẩy bẩy khi cô trở lại bàn làm việc vì chính phản ứng mạnh mẽ của cô đối với sự xuất hiện của Rhy. Chưa bao giờ có một người đàn ông nào cuốn hút cô theo cái cách mà anh đã cuốn hút và trước sự kinh ngạc của chính mình, cô đã phát hiện ra mọi việc lại lặp lại một lần nữa. Rhy là một người đàn ông hoang dã, chất nam tính tỏa ra từ anh, sức mạnh kiềm tỏa của anh luôn khiến tim cô nện thình thịch. Nó gợi nhớ lại những đêm cô nằm trong vòng tay anh. Cô có thể thoát khỏi anh về mặt cảm xúc, nhưng những mối ràng buộc về mặt thể chất dường như vẫn mạnh mẽ như ngày nào, và Sallie cảm thấy hoàn toàn yếu ớt. Không như thói quen thông thường, cô nhấc điện thoại gọi cho Greg, nhưng anh đã đi ra ngoài ăn trưa nên cô đành bỏ ống nghe xuống với một tiếng thở dài. Cô không thể chỉ ngồi đây, bản năng của cô thúc giục cô phải làm một cái gì đó. Cuối cùng, cô để lại một dòng tin nhắn nguệch ngoạc cho Brom, nhờ anh nói với Greg rằng cô bị một cơn nhức đầu hành hạ và sẽ nghỉ ngơi ở nhà suốt phần còn lại của ngày. Greg có thể nhận ra được lí do đằng sau tin nhắn, nhưng Brom chắc chắn không.
Cô ghét việc chạy trốn khỏi bất kì điều gì, nhưng cô biết cô cần suy nghĩ về phản ứng của cô đối với Rhy, và khi cô về nhà cô đã làm đúng điều đó. Có phải chỉ bởi vì anh là chồng cô? Có phải chỉ bởi vì cô không biết đến bất kì một người đàn ông nào khác ngoại trừ anh? Anh là người tình duy nhất của cô; cô chưa bao giờ chia sẻ với một người đàn ông nào khác những cảm xúc cô chia sẻ với Rhy. Chỉ là thói quen cũ thôi ư? Cô hy vọng thế. Và khi cô nhận ra là cô đã không cảm thấy dù chỉ là một chút ghen tuông nào với Coral Williams, cô nhẹ nhõm hẳn, vì như thế có nghĩa là cô đã hoàn toàn kết thúc với Rhy. Tất cả những gì cô cảm thấy về Rhy ngày hôm nay chỉ là những phản ứng tự nhiên giữa một người đàn ông và một người đàn bà bị hấp dẫn nhau về mặt tình dục. Chấm hết. Chắc chắn cô đã đủ trưởng thành để kiểm soát những cảm xúc đó, khoảng thời gian đằng đẵng 7 năm đã dạy cô điều đó.
Điện thoại reo lúc chiều muộn, Sallie nghe giọng Greg nói cộc lốc. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Rhy và Coral Williams bước vào căng tin đúng lúc tôi và Chris đang ở đó”, cô giải thích không hề có một sự ấp úng nào. “Tôi không nghĩ là Rhy nhận ra tôi, nhưng anh ấy không ngừng nhìn chằm chằm vào tôi. Đây là lần thứ hai anh ấy nhìn tôi kiểu đó, nên tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi nên biến mất”. Đó không hẳn là lý do chính, nhưng đó là một lời bào chữa hợp lí, và cô sử dụng nó. Tại sao lại phải nói với Greg rằng nhìn thấy Rhy đã khiến cô bối rối. “Cô nghĩ thế là đúng rồi đấy”, Greg vừa nói vừa thở dài. “Anh ta đến gặp tôi không lâu sau khi Brom mang tờ nhắn của cô đến. Anh ta nói muốn gặp cô, vì cô là phóng viên duy nhất trong tòa soạn mà anh ta chưa từng gặp riêng. Sau đó anh ta yêu cầu tôi mô tả hình dáng cô. Và khi tôi mô tả, mặt anh ta thoáng qua một cái nhìn rất thú vị.”
“Ôi, không”, cô rên rỉ. “Anh ấy nắm được cái gì đó rồi, nhất định là thế”, giọng cô thoáng căm phẫn. “Anh ấy thính như một con chó săn và nhanh như loài rắn ấy. Thế anh ấy có hỏi anh tôi từ đâu tới không?”
“Chuẩn bị đi, búp bê. Anh ta không hỏi, nhưng anh ta có số điện thoại của cô rồi.”
“Ôi chúa ơi”, cô rên rỉ lần nữa. “Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp tôi, tôi biết anh đã làm hết sức rồi, Greg. Nếu Rhy có tìm ra cái gì, tôi sẽ xóa sạch dấu vết của chúng ta”. Khi Greg cúp máy, Sallie lê bước về phía cửa, chờ đợi điện thoại reo lần nữa. Cô nên nói gì bây giờ? Liệu cô có nên thay đổi giọng nói của mình không? Nhưng buổi chiều đã trôi qua và bóng tối đang dần buông xuống mà chuông điện thoại vẫn chưa reo, nên cuối cùng Sallie quyết định đi tắm rồi đi ngủ. Nhưng cô ngủ chập chờn, mãi đến tận gần sáng cô mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Tiếng chuông reo kiên nhẫn tấn công vào nhận thức của Sallie và đánh thức cô. Lúc đầu cô nghĩ đấy là tiếng chuông báo thức sáng và cố với tay tắt đi, nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục. Khi nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại, cô gần như chồm lên túm lấy nó, nhưng trong sự hậu đậu của Sallie, cái điện thoại rơi đánh cộp xuống sàn, vội vàng kéo sợ dây, cuối cùng cô cũng áp được cái điện thoại vào tai mình.
“Xin chào”, lầm bầm ngái ngủ, giọng cô nghe rất nặng nề.
“Có phải cô Jerome đấy không?”, một giọng nam trầm khàn và sâu cất lên. Chất giọng khàn khàn đó đánh động giác quan của Sallie, nhưng cô quá buồn ngủ để nắm bắt nó. “Vâng, là tôi đây”, cô nói, giọng nhừa nhựa vì ngáp. “Ai thế?”
“Tôi là Rhydon Baines”, nội dung của câu nói tác động vào Sallie khiến mắt cô trợn ngược. “Tôi đã đánh thức cô phải không?”
“Vâng, đúng vậy.”, cô xác nhận, gần như mất khả năng suy nghĩ về bất kì một phép lịch sự nào dành cho anh, và một tiếng cười khẽ trầm sâu khiến cô run rẩy. “Có chuyện gì sao, ngài Baines?”
“Không, tôi chỉ muốn chúc mừng cô về bài báo cô viết ở Washington, nó thực sự là một bài báo hay. Tiện đây, khi cô có thời gian, cô có thể ghé qua phòng tôi để nói chuyện được không. Tôi nghĩ cô là phóng viên duy nhất trong tòa soạn mà tôi chưa gặp trực tiếp, và cô còn là một trong những người giỏi nhất nữa chứ”
“Rhy”, anh sửa lại. “Tôi thích được gọi bằng tên trước mặt nhân viên của mình. Và nhân tiện đây, tôi cũng xin lỗi vì đánh thức cô, nhưng dù sao thì bây giờ cũng là lúc cô nên dậy rồi đúng không nào, trừ phi cô không muốn đi làm đúng giờ.” Với một tiếng cười khẽ nữa, anh chào tạm biệt rồi cúp máy. Sallie hết hồn khi cô nhìn vào đồng hồ. Cô sắp muộn giờ làm nếu cô không nhanh lên, nhưng Rhy sẽ phải đợi một lúc lâu nữa nếu anh đang đợi cô xuất hiện trong văn phòng của anh.