Hai người đồng thời ngoảnh đầu lại, nhìn lão phu nhân đang thong thả đi vào cùng với chị Hà.
“Bà nội”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế, lễ phép gật đầu với bà ta.
Lão phu nhiên liếc cô một cái, nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: “Mặc dù làm việc phải có nguyên tắc, nhưng thỉnh thoảng phá lệ cũng không sao, làm cao quá ngược lại sẽ mệt”.
Mặc dù nhà Nam Cung chưa bao giờ có tiền lệ đàn ông hầu phụ nữ, nhưng ai bảo Bạch Tinh Nhiên bây giờ là thân phận cấp quốc bảo chứ? Giờ cô đang mang trong mình con nối dõi nhà Nam Cung của bà ta đó.
Nam Cung Thiên Ân kinh ngạc quan sát lão phu nhân, lời này không giống lời bà sẽ nói. Dạo này bà nội khác thường quá.
Mặc dù tính Bạch Tinh Nhiên tốt, không oán than, hầu hạ người khác cũng rất chu đáo, nhưng cũng không đến mức lấy được sự chân tình của bà nội trong thời gian ngắn như vậy chứ.
Sức hút của người phụ nữ này lớn vậy sao? Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nhận ra mình hình như cũng bị người phụ nữ này ảnh hưởng trong rất nhiều việc.
Phải thừa nhận, việc này cô rất giỏi!
Lão phu nhân cố ý chuyển sang Bạch Tinh Nhiên, dùng giọng điệu trách cứ nói với cô: “Cô cũng thế, đừng có suốt ngày ở trong phòng, đại thiếu gia lấy cô về không phải để làm cảnh”.
Bạch Tinh Nhiên bị điểm danh thì giật mình, nhìn bà ta: “Ý bà nội là…”.
“Đại thiếu gia làm việc cả tuần đã mệt lắm rồi, lúc cuối tuần chẳng lẽ cô không nên ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa với nó sao?”, ngoài mặt thì lão phu nhân như đang quan tâm Nam Cung Thiên Ân, thực ra là đang quan tâm Bạch Tinh Nhiên.
Sau khi từ Yên Thành về, ngoài đi dự tiệc được một lần rồi đi thăm Tiểu Lạp một lần thì Bạch Tinh Nhiên hầu như đều ở trong phòng, tiếp tục thế này thì không bức bối ra bệnh mới lạ.
Bạch Tinh Nhiên tự nhiên nghe ra được ý trong lời nói của lão phu nhân, cô lén lút liếc Nam Cung Thiên Ân một cái, không nói gì.
Nam Cung Thiên Ân lo lão phu nhân lại ép mình ra ngoài với Bạch Tinh Nhiên, vội nói: “Bà nội, hôm nay cháu không định ra ngoài, muốn ở nhà nghỉ ngơi một lát”.
“Bác sĩ đã nói cháu phải ra ngoài hoạt động gân cốt thì mới không dễ bị bệnh”, lão phu nhân nói.
Đây là lời nói thật, bác sĩ đúng là có khuyên Nam Cung Thiên Ân đừng khiến bản thân mệt quá, phải chăm ra ngoài cho khuây khỏa, nhưng Nam Cung Thiên Ân bao lâu nay chỉ có hứng thú với công việc, hầu như không ra ngoài thư giãn, hoạt động.
Cho nên dù là vì Bạch Tinh Nhiên, vì thai nhi, hay là vì Nam Cung Thiên Ân thì đều phải đuổi họ ra khỏi cửa nhà.
“Đi đi, bảo lão Vương đưa hai đứa đi dạo phố”, lão phu nhân thêm một câu.
Lão phu nhân câu nào câu nấy đều là vì tốt cho anh, Nam Cung Thiên Ân muốn từ chối cũng không được, anh lặng im, xoay người đi ra cửa phòng ngủ.
Lão phu nhân chuyển sang Bạch Tinh Nhiên, nháy mắt với cô: “Đi mau”.
Thế là Bạch Tinh Nhiên đứng dậy theo Nam Cung Thiên Ân rời khỏi phòng ngủ.
Nam Cung Thiên Ân chẳng có tí hứng thú nào với việc dạo phố, cho nên khi lão Vương hỏi anh muốn đi dạo ở đâu, anh chỉ cho ông ấy một câu: “Việc này không cần hỏi tôi”.
Lão Vương đổi sang hỏi Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, dạo phố đúng là chẳng có gì vui, hơn nữa cũng không có đồ gì để mua hết.
“Hay là đến công viên giải trí trêи biển?”, cô nói.
Nơi đó cô từng đi với Lâm An Nam, là một nơi thích hợp để thư giãn.
Thấy Nam Cung Thiên Ân không phản đối, lão Vương lái xe đến công viên trêи biển.
Công viên trêи biển ở bờ biển Tây, các thiết bị giải trí bên trong đầy đủ, ẩm thực cũng phong phú, đến đây chơi đa phần là các cặp tình nhân, đôi nào cũng khoác tay, kề vai, khiến Bạch Tinh Nhiên nhìn mà hâm mộ.
Với quan hệ của cô và Nam Cung Thiên Ân, căn bản không nên đến đây.
Nhưng nếu đã đến rồi thì cũng không thể về thế được, xung quanh có không ít cô gái đang nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Ân, cũng không biết có nhận ra thân phận của anh không.
Để khiến những cô gái này bỏ cuộc, Bạch Tinh Nhiên nhanh chân đuổi theo Nam Cung Thiên Ân, giơ tay khoác cánh tay anh.
Nam Cung Thiên Ân cúi đầu liếc cô một cái, không hất cô ra.
Thế là Bạch Tinh Nhiên yên tâm, cười tủm tỉm hỏi một câu: “Chúng ta đi chơi cái gì vui vui nhé? Ngồi thuyền? Không được, tôi sợ tôi sẽ nôn, hay là đi xem cảnh biển đi”.
Cô tự lên kế hoạch, Nam Cung Thiên Ân vẫn không có ý định phản đối, dù sao anh cũng chẳng có hứng thú với những thứ ở đây, kệ cho cô làm gì cũng được.
Hai người vừa đi qua một con đường nhỏ, lúc đến quảng trường của công viên trêи biển, Bạch Tinh Nhiên chợt dừng bước.
Nam Cung Thiên Ân cảm thấy được việc cô ngừng lại, xoay đầu qua, thì thấy cô đang chảy nước miếng với tiệm đồ ngọt.
Bạch Tinh Nhiên đã rất lâu rồi không ăn kem, hơn nữa còn là hãng cô thích nhất, cô đang do dự có mua một cái cho đã ghiền không.
Chỉ là một chiếc kem thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì với em bé đâu nhỉ? Cô âm thầm tự thuyết phục mình trong lòng. Nhưng nhỡ có việc gì thì cả đời này cô sẽ hận cái miệng tham ăn của mình chết mất.
“Rốt cuộc cô có muốn mua không?”, Nam Cung Thiên Ân liếc cô, không hiểu một cái kem sao có thể đáng để cô nghĩ lâu thế.
Bạch Tinh Nhiên ɭϊếʍ môi, quyết định vẫn nên nhịn.
Đúng lúc này, một phụ nữ có thai vừa đi ra khỏi tiệm đồ ngọt cùng với chồng, vừa hào hứng ɭϊếʍ chiếc kem trong tay.
Người ta còn dám ăn, mình cũng ăn một cái đi vậy, cuối cùng tìm được lí do an ủi mình, Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Tôi muốn ăn”.