Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 123: Rốt cuộc ai là hung thủ (1)



“Bởi vì... tôi không muốn uống đá, sợ bị đau bụng”, Bạch Tinh Nhiên nhận lấy trà sữa, một tay khoác tay anh đi về phía cửa soát vé nói: “Đi thôi”.

Nam Cung Thiên Ân quả nhiên không hề có hứng thú với loại phim điện ảnh này, lúc Bạch Tinh Nhiên vì chuyện tình cảm của nữ chính lận đận mà khóc như mưa, anh chỉ ngồi bên cạnh nói mấy lời qua loa.

Ban đầu còn có thể nhắc nhở cô đấy chỉ là diễn thôi, không cần phải coi là thật như một kẻ bị bệnh tâm thần thế, đồng thời đưa khăn giấy cho cô, đến nửa sau của bộ phim, khăn giấy cũng chán chẳng buồn đưa nữa.

Bạch Tinh Nhiên vừa quay đầu thì phát hiện anh tựa lưng vào ghế ngủ rồi, ngủ rất ngon lành.

Cũng may anh ngủ được!

Bạch Tinh Nhiên cạn lời lấy khăn giấy lau nước mắt, lo anh bị lạnh, cô bèn cởi áo khoác trêи người xuống đắp cho anh.

Lúc bộ phim gần kết thúc, Bạch Tinh Nhiên vì mót quá không thể không chạy đi tìm nhà vệ sinh. Để không lỡ mất đoạn cao trào cuối cùng, cô vào nhà vệ sinh xong thì vội vàng quay trở lại.

Lúc cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, bất ngờ gặp phải Lâm An Nam.

Bước chân chững lại, cô dừng lại, vốn định lướt qua người anh ta, Lâm An Nam lại đưa tay ra kéo cô lại nói: “Tinh Nhiên, em đừng đi”.

“Anh bỏ tay ra”, Bạch Tinh Nhiên bực bội giật tay ra, khó chịu nói: “Tôi nói cho anh biết, Nam Cung Thiên Ân đang ở phòng chiếu số 2 đấy, tốt nhất anh nên tự trọng một chút”.

“Tôi biết rồi”, Lâm An Nam nói vẻ nghiêm chỉnh: “Tôi tìm em có việc”.

“Sao lại tìm tôi có việc nữa vậy?”, Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy lí do này thì tức giận: “Không phải anh lại cố ý đến tìm tôi đấy chứ? Lâm thiếu gia, tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, chúng ta không thân thiết vậy đâu, cũng sớm đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi”.

“Đúng vậy, tôi cố ý đến tìm em đấy”, Lâm An Nam không biết xấu hổ nói: “Dạo gần đây tôi hẹn em mấy lần em đều không chịu gặp, tôi chỉ đành… đi theo em tới đây”.

Lâm An Nam nói thật, gần đây anh ta hẹn Bạch Tinh Nhiên rất nhiều lần đều bị dứt khoát từ chối, ban nãy lúc đi qua tầng dưới vừa hay nhìn thấy xe của Nam Cung Thiên Ân, thế là theo lên đây.

“Lẽ nào anh không sợ chọc giận Nam Cung Thiên Ân à?”.

“Yên tâm, tôi nói xong sẽ đi ngay”, nếu đã dám lên chặn đường Bạch Tinh Nhiên, anh ta đương nhiên là biết Nam Cung Thiên Ân đang ngủ rất ngon lành trong phòng chiếu.

Bạch Tinh Nhiên không còn cách nào khác, chỉ đành sốt ruột giục giã nói: “Vậy anh nói nhanh đi, việc gì”.

Lâm An Nam thấy cô không cố chấp đòi đi nữa, môi cong lên lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Xem ra em và Nam Cung Thiên Ân chung sống với nhau cũng hòa thuận đấy chứ, quan hệ tốt đến mức có thể cùng đi xem phim rồi. Có điều tôi rất tò mò, nếu như em biết nhân cách thật sự của anh ta và những gì anh ta đã làm với em, liệu còn có tâm trạng đi xem phim với anh ta không”.

“Nói vậy là ý gì?”, Bạch Tinh Nhiên cau mày.

Lâm An Nam dừng lại một lúc, rồi tiếp tục dùng giọng giễu cợt nói: “Em chẳng phải vẫn luôn rất muốn biết tại sao bà ngoại em chết đúng không? Thật ra việc này em nên đi hỏi Nam Cung Thiên Ân, vì anh ta biết rõ hơn ai hết”.

Trong lòng Bạch Tinh Nhiên dấy lên sự kinh ngạc, hỏi theo bản năng: “Anh nói cái gì?”.

“Tôi nói, bà ngoại em yêu thương nhất thực ra là bị Nam Cung Thiên Ân một tay bức chết, chính là vì căn nhà nhỏ của bà ngoại em, anh ta đã ép chết bà ngoại em, mà em còn ngây ngô gả cho anh ta, hầu hạ anh ta, thậm chí còn có tâm trạng đi xem phim với anh ta”.

Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta nói sao? Bà ngoại là do Nam Cung Thiên Ân bức chết? Sao có thể chứ?!

Nam Cung Thiên Ân có quan hệ gì với bà ngoại cô? Tại sao muốn ép chết bà? Thật không thể hiểu nổi!

“Anh nói dối!”, Bạch Tinh Nhiên khó khăn lắm mới định thần lại được, trừng mắt gầm khẽ lên một câu, phẫn nộ nói: “Chẳng phải anh muốn chia rẽ tôi và Nam Cung Thiên Ân sao? Đến thủ đoạn bỉ ổi này mà anh cũng làm ra được? Tôi nói cho anh biết, tôi còn lâu mới mắc lừa anh!”.

Bạch Tinh Nhiên nói xong xoay người định đi.

Cô không tin, tuyệt đối sẽ không tin!

“Em rốt cuộc là không muốn tin hay là không dám tin?”, Lâm An Nam thốt ra một câu về phía bóng lưng cô, đánh thẳng vào sự mâu thuẫn trong lòng cô.

Phải, cô rốt cuộc là không dám tin hay là không chịu tin? Không chịu tin bà ngoại cô chết trong tay Nam Cung Thiên Ân?

Nếu như Lâm An Nam nói đúng, vậy thì cô nên đối diện với Nam Cung Thiên Ân như thế nào đây?

Không, cô sẽ không tin vào điều này, tuyệt đối không!

Quay người lại, nhìn anh ta mặt không biểu cảm nói: “Tôi sẽ không tin bất cứ lời nào anh nói”.

Lâm An Nam mặc kệ, nhún vai nói: “Sự thật là sự thật, bất luận em trốn tránh thế nào thì nó vẫn là sự thật, muốn biết chân tướng cũng đơn giản, đi điều tra những bất động sản đứng tên Nam Cung Thiên Ân là ra mà”.

Bạch Tinh Nhiên không nói gì nữa, Lâm An Nam bươc tới hai bước lại đứng trước mặt cô, cười một lúc: “Thật ra tôi làm thế này cũng không có ý gì khác, chỉ hi vọng em có thể biết được con người thật của Nam Cung Thiên Ân, không sau này lúc chia tay với Nam Cung Thiên Ân lại đau lòng quá”.

Bạch Tinh Nhiên khó chịu hít vào một hơi thật sâu, cảm giác đến thở thôi cũng khó.

Mặc dù luôn miệng nói không tin Lâm An Nam, nhưng nghe được những lời này xong làm sao có thể không chút mảy may được? Không thể làm được!

“Làm sao cậu biết chúng tôi nhất định sẽ chia tay chứ?”, đằng sau đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng.

Bạch Tinh Nhiên bỗng căng thẳng, người cứng đờ tại chỗ.

Lâm An Nam cũng không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên đi ra, bộ phim vẫn chưa kết thúc mà? Anh ta có vẻ ái ngại cười với anh: “Anh họ”.

Nam Cung Thiên Ân khẽ nhếch mép, tay cầm áo khoác của Bạch Tinh Nhiên, cất bước đi đến bên cạnh Bạch Tinh Nhiên, rồi giơ tay khoác nhẹ qua vai cô đánh mắt sang Lâm An Nam: “Tôi hỏi cậu đấy, sao cậu biết chúng tôi nhất định sẽ chia tay?”.

Lâm An Nam há hốc miệng, cười xấu hổ: “Em chỉ là nghe nói… anh họ vốn không thích chị dâu họ, cho nên…”.

“Cho nên cậu nghĩ chúng tôi nhất định sẽ tan?”.

“Thật ngại quá…”, Lâm An Nam ngại ngùng xoa tay, nhìn Bạch Tinh Nhiên cười nói: “Trung hợp gặp chị dâu họ ở đây, chỉ quan tâm vài câu thôi, không có gì nữa thì em đi trước đây, tạm biệt.

Nói xong, anh ta quay người đi về phía lối ra của rạp.

Lâm An Nam đi rồi, Bạch Tinh Nhiên vẫn cứng đờ người như một xác chết ở đó.

Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn cô, lạnh nhạt hỏi một câu: “Cô không định giải thích với tôi sao?”.

“Cái gì?”, Bạch Tinh Nhiên ngây ra hỏi.

Giải thích cái gì? Giải thích bản thân tại sao tự dưng lại có ở đâu ra một bà ngoại sao? Giải thích bà ngoại của mình lại có quan hệ gì với Nam Cung Thiên Ân à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.