Hai người cùng đến công viên trêи biển, Nam Cung Thiên Ân đỗ xe ở bãi đỗ, nhìn xung quanh một cái, ánh mắt dừng trêи người kẻ bám đuôi ở trong góc, khóe môi anh mấp máy, nhưng không nói gì cả.
Xem ra bà nội vẫn là bản tính khó dời, thích cử người theo dõi anh khắp nơi.
“Anh cười cái gì?”, Bạch Tinh Nhiên khó hiểu hỏi.
“Không có gì, đi thôi”, Nam Cung Thiên Ân khóa cửa xe xong thì nhấc chân đi đến cửa vào công viên trêи biển.
Bạch Tinh Nhiên cũng không hỏi nhiều, đuổi theo khoác cánh tay anh tiến về phía trước.
Lúc đi qua tiệm đồ ngọt kia, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên dừng bước, hất cằm chỉ tiệm đồ ngọt nói: “Muốn ăn không?”.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, cười tủm tỉm nói: “Nếu anh đi mua cho tôi thì tôi có thể ăn một chút”.
“Miễn cưỡng thế à?”, anh dùng ngón tay nâng cằm cô, mỉm cười: “Vậy đừng ăn nữa”.
Nói xong bèn buông cô ra đi về phía trước.
Bạch Tinh Nhiên trợn trừng mắt nhìn bóng lưng xa dần của anh, hạn hán lời trợn ngược mắt, còn tưởng lần này anh sẽ đích thân xếp hàng mua cho cô chứ, lại lần nữa bị đả kϊƈɦ rồi!
Nhưng với Nam Cung Thiên Ân, vẫn không thể yêu cầu quá cao, dù sao thì người ngạo mạn như anh rất khó thay đổi tính cách ngay được.
Sau khi nghĩ thông suốt, trêи mặt cô lại nở nụ cười, nhấc chân đi theo anh.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô thế mà không ăn thật thì trêи mặt ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng anh không vì thế mà vòng lại mua cho cô, mà tiếp tục đi về phía bờ biển với cô.
Bạch Ánh An vừa nhận được ảnh của thám tử gửi đến thì ngay lập tức bực đến mức đứng dậy khỏi sofa, chạy bình bịch lên tầng, xông thẳng vào phòng ngủ của mẹ.
Hứa Nhã Dung đang ngồi đeo thử trang sức trước cái gương trang điểm, bị việc xông vào đột ngột của cô ta làm giật nảy mình, sau khi thấy là cô ta thì mới bực mình trách: “Làm gì thế, điên điên rồ rồ làm mẹ hết cả hồn”.
“Mẹ, mẹ xem cái con khốn mặt dày này này”, Bạch Ánh An đưa điện thoại đến trước mặt Hứa Nhã Dung, tức tối nói: “Thảo nào nó cứ dùng dằng mãi, chẳng qua là không chịu đổi thân phận với con”.
Hứa Nhã Dung liếc Bạch Tinh Nhiên kề vai, khoác tay, thân mật vô cùng với Nam Cung Thiên Ân trong bức ảnh, mặc dù hơi tức giận, nhưng lại không cùng nổi giận với Bạch Ánh An, ngược lại còn an ủi cô ta: “Quan tâm giờ nó sống với Nam Cung Thiên Ân thế nào làm gì, dù sao thì đến lúc nó phải rời đi thì nó vẫn sẽ rời đi”.
“Con thấy nó căn bản là đã yêu Nam Cung Thiên Ân rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ yêu sâu đậm hơn, càng không nỡ xa Nam Cung Thiên Ân hơn, sau đó không quan tâm sự sống chết của em trai nó nữa”, Bạch Ánh An lo là lo cái này, nên mới cử người đi theo dõi Bạch Tinh Nhiên, không ngờ tình cảm giữa bọn họ đã tốt vậy rồi.
“Yên tâm đi, mẹ hiểu tính nó, nó chắc chắn sẽ không vì bản thân mà không để ý sự sống chết của người nhà”, Hứa Nhã Dung soi gương, cuối cùng cũng hài lòng.
“Mẹ…”.
“Được rồi”, Hứa Nhã Dung ngắt lời cô ta, xoay người nhìn chằm chằm cô ta nói: “Những việc này con đừng lo lắng nữa, con vẫn nên ngoan ngoãn rèn luyện bản thân đi, giọng nói, thần thái, sở thích của nó con nhất định phải học từng chút một, nếu không đến lúc đó vào nhà Nam Cung cái là bị nhận ra ngay, cả nhà chúng ta cũng sẽ toi đời theo con”.
Nghĩ đến việc này, Bạch Ánh An chán ghét cau mày, nhưng vì tiền đồ nên dù có khó chịu thế nào cô ta cũng phải nhịn.
“Yên tâm đi, con sẽ rèn luyện bản thân thật tốt”.
“Đừng quên Nam Cung Thiên Ân là người rất thông minh”, Hứa Nhã Dung nhắc nhở một câu.
“Mẹ, nếu mẹ bảo con học thiên kim tiểu thư hay quý bà nào đó, thì dễ như trở bàn tay, nhưng học và bắt chiếc một đứa quê mùa thực sự khó quá”, mặc dù biết rõ mình không có lựa chọn, nhưng cô ta vẫn không kiềm được cằn nhằn: “Mẹ nói xem nó rốt cuộc có phải con gái ruột nhà họ Bạch không vậy? Sao trong người nó lại chẳng có tí bản chất thiên kim tiểu thư gì thế?”.
Cô nhanh chân đi về phía xe của Nam Cung Thiên Ân, kéo mở cửa xe ngồi vào áy náy nói: “Ngại quá, tôi vừa nãy không nhìn thấy anh”.
Nam Cung Thiên Ân liếc cửa hàng mẹ và bé bên ngoài một cái, nhìn chằm chằm cô: “Cô có hứng thú với cửa hàng kiểu đó?”.
Bạch Tinh Nhiên thót tim, không ngờ lại bị anh để ý.
“Đương nhiên rồi, tôi vẫn luôn rất thích trẻ con mà”, cô mỉm cười, ngước mắt lên đón ánh mắt anh, dè dặt nói: “Hay là chúng ta cũng…”.