Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 187: Quãng thời gian tốt đẹp cuối cùng (1)



Cô biết Nam Cung Thiên Ân thích được một mình, chủ yếu nhất vẫn là trong lòng cô có chút bài xích chuyện ở cùng một phòng với anh, chắc là vì đây là Yên Thành, nơi gần với bà ngoại nhất.

Chỉ là chưa chờ cho cô đắn đo tiếp, cảnh tay đã bị Nam Cung Thiên Ân kéo lại, cả người cô cũng đã bị anh đưa vào phòng, và còn đóng cửa lại nữa.

“Ra bên ngoài chẳng phải là nên chăm sóc cho nhau sao? Lỡ may cô trốn sang phòng bên cạnh ngoại tình thì sao?”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, trừng mắt nhìn anh phản bác: “Nam Cung Thiên Ân, anh nhìn cơ thể của tôi bây giờ đến chồng của mình còn trốn không kịp, còn đi ngoại tình nổi sao?”.

“Ai biết chứ?”, Nam Cung Thiên Ân bỏ cô ở lại rồi đi vào phòng tắm, khi đi ra đã mặc trêи người bộ đồ ngủ thoải mái, rồi đi lên giường mở chăn ra năm vào

Sau khi nằm xuống thấy Bạch Tình Nhiên vẫn ngồi ngây người trêи ghế sofa, thể là nhìn cô hỏi một câu: không buồn ngủ

Hôm nay dậy sớm như vậy lại đi ở ngoài cả nửa ngày trời, Bạch Tinh Nhiên đương nhiên là buồn ngủ rồi, sau khi cô đứng dậy khỏi ghế sofa cũng đi vào nhà tắm để tắm, rồi mặc lên bộ đồ ngủ mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn.

Giường của khách sạn rộng hai mét, hai người nằm trêи giường hoàn toàn có thể không cần chen nhau, Bạch Tinh Nhiên thấy Nam Cung Thiên Ân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô vòng qua đầu bên kia của giường để lên.

Cô vừa mới nằm xuống mép giường, điện thoại của Nam Cung Thiên Ân đặt trêи bàn trà reo lên, reo một lúc vẫn không thấy Nam Cung Thiên Ân nhúc nhích, Bạch Tinh Nhiên bèn dậy lấy điện thoại giúp anh.

Lúc này Nam Cung Thiên Ân lại lên tiếng: cần đâu”, nói xong anh bước xuống giường đi về phía bàn trà.

Không biết là ai đã gọi điện cho anh, hình như là hẹn anh đi ăn cơm, Bạch Tinh Nhiên chỉ nghe thấy anh nói chuyện lịch sự rồi từ chối người ta một cách dứt khoát.

Nam Cung Thiên Ân vừa nghe điện thoại vừa đi ra ban công, khi anh đứng ở ban công nói chuyện xong, đi vào lại phòng, nhưng không hề trở về đầu bên kia của anh, anh lật chăn từ chỗ bên cạnh Bạch Tinh Nhiên để

Bạch Tinh Nhiên cạn lời nhích vào bên trong một chút, quay lưng về phía anh và nhằm mắt ngủ.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân xuống bên cạnh cô, cánh tay vòng qua người cô đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Có lẽ là lần đầu tiên, toàn thân Bạch Tinh Nhiên đột nhiên co rúm lại, không biết là căng thẳng hay sợ hãi.

Còn Nam Cung Thiên Ân lại cảm nhận rõ được phản ứng của cô, anh hơi nâng người lên nhìn xuống cô hỏi: “Sao thế? Căng thẳng à?”.



“Không căng thẳng sao Bạch Tinh Nhiên lẩm bẩm một

“Căng thẳng gì chứ? Sợ tôi làm gì nó à?”.

Bạch Tinh Nhiên không nói gì, cô cũng đang nghĩ vấn đề này, sao mình lại căng tháng đến vậy? Là vì trước đẩy bị anh dọa cho sợ nên nói sợ hãi cứ luôn thường trực trong lòng có sao?

“Tôi đã đồng ý để có sinh nó ra, thì sẽ không bao giờ có ý nghĩ xấu nào khác, dù sao nó cũng là con của tôi mà”, Nam Cung Thiên Ân lại vuốt ve nhẹ cái bụng đang nhỏ ra của cô, thì thầm vào tại cô: “Thả lỏng chút đi, tôi sẽ không làm hại đến nó đâu”.

Nghe anh nói vậy, Bạch Tinh Nhiên quả nhiên thoải mái hơn nhiều. Nhưng sự thả lỏng của cô lại khiến cho Nam Cung Thiên Ân bất mãn, anh cắn vào cổ cô một cái như trừng phạt: “Thì ra trong lòng cô, tôi lại là người tuyệt tình như vậy”.

Bạch Tinh Nhiên bị anh cần cho thở hổn hển, quay đầu nhìn chăm chăm anh nói: “Nếu không phải trước đây anh ép tôi, thì tôi lại căng thẳng như vậy chắc?”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô gật đầu: “Thôi được, coi như tôi đã sai”.

“Đương nhiên là lỗi của anh rồi”, Bạch Tình Nhiên nói với giọng không chút khách sáo: “Anh chờ đáy, chờ đứa bé lớn lên, tôi sẽ kể cho nó nghe tất cả những hành vi xấu xa của anh, để nó hận anh cả đời”.

“Cô dám!”

“Tôi thì có gì mà không dám?”, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh đứa bé lâu như vậy, cô buồn thầm trong lòng.

“Đây là cô đang cố ý chia rẽ tình cảm gia đình đấy”, Nam Cung Thiên Ân đưa bàn tay trêи bụng cô dịch đến phần eo, vừa cù nách vừa uy hϊế͙p͙ cô: “Nếu sau này con trai tôi và tôi rạn nứt, tôi sẽ không tha cho cô trước, tôi sẽ bắt cô phải trả cái giá đắt, rồi còn…

Bạch Tinh Nhiên bị anh cù nách đến

không chịu nổi, vừa đẩy tay anh ra vừa thở hổn hển: “Nam Cung Thiên Ân, anh đừng có trêu nữa, giờ tôi không tiện…

“Chính là muốn chọn lúc cô đang bắt tiện, khiến cô không thể trốn nổi”.

“Anh… biến thái!”.

“Ai bảo cô khiêu khích tôi?”, Nam Cung Thiên Ân nói xong lại cù nách cô, đúng lúc này điện thoại của anh lại reo lên, anh đành ra lấy điện thoại khỏi chiếc bàn đầu giường lên ấn vào nút nghe.



Vẫn là cuộc nói chuyện đơn giản lịch sự nhưng có phần xa cách, nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh tanh của anh, Bạch Tinh Nhiên thực sự khó mà nghĩ Nam Cung Thiên Ân của một phút trước vừa ôm cô cù nách là một người, đây rõ ràng là hai người khác nhau mà

Nói chuyện được vài câu, Bạch Tinh Nhiên nghe thấy anh nói: “Xin lỗi nhé giảm đốc Chu, bà xã tôi cùng tôi đến đây, tối nay tôi phải đi ăn cùng cô ấy… không… cô ấy hay ngại, không thích ăn cùng người lạ… cảm ơn… hẹn gặp lại”.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân cúp máy, còn tiện tay tắt nguồn luôn.

“Rất bận sao?”, Bạch Tinh Nhiên quay người lấy cánh tay làm gối, nhìn anh hỏi một câu.

“Không phải, đều là mấy ông chủ doanh nghiệp muốn nhân cơ hội hẹn đi ăn, Nam Cung Thiên Ân đặt chiếc điện thoại anh đã tất nguồn lên bàn.

“Thế sao anh lại không đồng ý?”.

“Chẳng phải đã nói rồi sao, tôi phải ở cùng với bà xã”.

“Nói hay thật đấy, rõ ràng là anh không muốn đi, còn ra lấy tôi để làm bia đỡ đạn từ chối người ta”, cô không tin Nam Cung Thiên Ân sẽ vì cô mà từ bỏ cơ hội ăn cơm với người khác, đây cũng không giống với tính cách của anh.

“Vậy ý của cô là không cần tôi ở bên cạnh cô chứ gì?”, Nam Cung Thiên Ân liếc cô nhíu mày.

Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chăm anh trả lời: “Tôi sao cũng được”.

“Thì ra là tôi lại nhiều chuyện rồi”, Nam Cung Thiên Ân có chút cảm giác như bị tổn thương, nhưng anh sớm đã quen với việc người phụ nữ này đối xử với anh lúc nóng lúc lạnh rồi, cho nên không truy cứu tiếp mà ôm lại cô vào lòng, nhẹ nhàng sở bụng cô thì thầm: “Vì con nên tôi nhịn đấy nhé”.

Anh nhịn, nhịn sự xa cách vô cớ của cô, nhịn sự thù hận thể hiện trêи mặt cô dành cho anh. Có lẽ không hoàn toàn là vì đứa bé này, cũng là vì một phần không nỡ trong lòng anh.

Tình cảm anh dành cho cô đã vượt quá phạm vi mà anh có thể kiểm soát được, ngoài Chu Chu ra, đây là người phụ nữ đầu tiên có thể thực sự khiến con tim anh rung động.

Bạch Tinh Nhiên cũng đang cười khổ trong lòng, vì đứa bé, cô cũng nhịn!

Buổi chiều thức dậy thì đã hơn bốn giờ, Nam Cung Thiên Ân tỉnh dậy trước, anh giơ tay nhìn đồng hồ, cúi đầu liếc nhìn Bạch Tinh Nhiên đang trong vòng tay anh, thấy cô vẫn nhằm chặt hai mắt, thế là anh cười nói: “Cô chắc chắn là muốn ngủ tiếp như thế này sao?”.

Bạch Tinh Nhiên gối lên cánh tay anh ngủ mơ màng, khi nghe thấy lời anh nói cô dụi hai mắt, sau khi thích ứng được với môi trường xung quanh cô mới hỏi một câu: “Đi ăn cơm được không? Tôi đói rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.