Mấy hôm nay cô ta luôn mong chờ Bạch Tinh Nhiên chết đi giống như sáu cô vợ trước, thấy cô vẫn bình an vô sự, trong lòng bắt đầu lo lắng những lời đồn là giả, lo bản thân đã tặng không một nhà chồng tốt như thế cho cô.
Bị Bạch Ánh An và Hà Linh chê cười, Bạch Tinh Nhiên tức đến sắp khóc, hai nắm đấm siết chặt từng chút một, gào vào mặt Thẩm Khác: “Cậu nói láo!”
Mặc dù cô không biết Nam Cung Thiên Ân xấu cỡ nào, nhưng cô biết Nam Cung Thiên Ân cao ít nhất cũng phải 1m85, chứ không phải như cậu ta vừa nói. Nam Cung Thiên Ân cũng không hề gầy đến nỗi da bọc xương, càng không phải xuống giường bước hai bước là ngã, thậm chí… lúc anh làm chuyện đó trêи giường, còn khỏe như trâu, cô đã mấy lần bị anh hành cho ngất đi.
Hóa ra những lời đồn đại đều được tạo ra như vậy, đều là do mấy người nhiều chuyện nói năng luyên thuyên mà ra.
Thẩm Khác bị cơn giận của cô dọa cho giật mình, nhìn cô nói: “Tôi… tôi không nói láo”.
Ban nãy lúc cậu ta cùng Nam Cung Thiên Ân từ trong phòng riêng đi ra, vừa hay thấy mấy người phụ nữ cãi nhau, cậu ta vốn dĩ không có hứng thú, nhưng phát hiện Nam Cung Thiên Ân không thích lo chuyện bao đồng bỗng dừng lại xem, sau đó nghe thấy hai người phụ nữ này đang ép hỏi Bạch Tinh Nhiên chuyện xấu đẹp của Nam Cung Thiên Ân.
Lại nhìn thấy trêи ngón áp út của Bạch Tinh Nhiên có đeo nhẫn đại diện cho thân phận Nam Cung thiếu phu nhân, Thẩm Khác trước giờ chưa từng gặp Bạch Tinh Nhiên bỗng hiểu ra.
Xem ra ở đây đang có một vở kịch hay!
Bạch Tinh Nhiên tiến lên một bước, cũng mặc kệ lúc này bản thân nhếch nhác thế nào, mặc kệ vị ân nhân cứu mạng có đang nhìn mình hay không, khuôn mặt phẫn nộ nhìn Thẩm Khác nói: “Vị tiên sinh này, đem điểm yếu của người khác ra nói có thể khiến cậu vui vậy sao? Cậu thực sự từng gặp Nam Cung Thiên Ân sao? Cho dù anh ấy có xấu, cũng liên quan gì đến cậu? Cậu sỉ nhục anh ấy ngoài việc mua vui cho hai người phụ nữ tâm địa bất chính này thì còn được gì nữa?”
Cô vung tay lên chỉ vào Bạch Ánh An và Hà Linh.
“Tôi…”, Thẩm Khác bị cô nói cho cứng họng.
“Mặt người dạ thú, tốt mã giẻ cùi, nói cho cùng, cậu còn chẳng bằng Nam Cung Thiên Ân”, Bạch Tinh Nhiên kéo Diêu Mỹ cũng đang tức giận, quay người bỏ đi.
Bạch Ánh An lúc đó lại xông lên, kéo cánh tay cô lại nói: “Thiếu phu nhân, nói nhiều như thế vẫn chưa vào chủ đề chính, hôm nay tôi đến là để đưa cho cô thiệp mời”.
Nói rồi, cô ta lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời đưa cho cô rồi cười khanh khách nói: “Tôi và An Nam định ngày 20 tháng sau đính hôn, lúc đó cô nhất định phải đến đấy, còn nữa, đừng quên dẫn theo cả Nam Cung thiếu gia cùng đến nhé”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn lướt qua tấm thiệp trong tay cô ta, tim đau nhói, thế mà cô ta và Lâm An Nam lại thực sự đến với nhau, hơn nữa còn sắp đính hôn rồi.
Rõ ràng đã nói là sẽ không buồn vì một tên đàn ông cặn bã vô tình như thế nữa, nhưng lại không kìm được nỗi đau trong lòng.
Đương nhiên cô biết tại sao Bạch Ánh An lại muốn cô dẫn theo Nam Cung Thiên Ân cùng đến, rõ ràng là hôm nay đùa chưa đã, muốn sỉ nhục cô một trận nữa trong buổi lễ đính hôn.
Cô run rẩy giơ tay lên, nhận lấy tấm thiệp đỏ chót xé thành hai nửa ném vào người cô ta, sau đó xoay người thẳng lưng rời đi.
Bạch Ánh An bị cô ném cho như thế, mặt hơi nhăn nhó, có phần không nén được giận.
Có điều, cô ta không kéo cô lại nữa, trêи mặt hiện lên nét trào phúng gian tà.
Bạch Ánh An cô trước giờ thích nhất là nhổ cỏ tận gốc!
Sau khi Bạch Tinh Nhiên đi khỏi, Bạch Ánh An quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân và Thẩm Khác cùng mấy người trợ lý nữa sải bước đi ra ngoài, cô ta giật mình một lúc, là anh ta? Người tình bí mật của Bạch Tinh Nhiên?