Chương 382: Đám cưới, thất hẹn… (4)
Cô lần theo từng bậc thang đi xuống, trong lòng cô không kìm được sự hưng phấn sau khi gặp Nam Cung Thiên Ân nhất định sẽ nhảy lên người anh, sau đó ôm chặt lấy anh.
Chí là, đây chẳng qua là cảnh tượng tự cô nghĩ thoáng qua trong đầu thôi, hiện thực vẫn thường tàn khốc hơn tưởng tượng rất nhiều.
Khi cô nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang ôm một người phụ nữ tóc dài đen và cơ thế đang ướt sũng đi nhanh từ ngoài vào, trong lòng lập tức lạnh lại. Tuy mặt người phụ nữ này ấp vào trong người Nam Cung Thiên Ân, nhưng từ dáng vóc và mái tóc mềm mượt kia cô có thế nhận ra, người phụ nữ này chính là vị Chu tiểu thư trong lòng Nam Cung Thiên Ân.
Cô đứng như chết lặng trên bậc cầu thang, bước chân gần như không động đậy.
Nam Cung Thiên Ân ôm Chu tiểu thư từ cửa chính vào, sau khi đi ngang qua người Bạch Tinh Nhiên hơi dừng lại, ánh mắt nhìn lên bộ váy cưới của cô, rồi tiếp tục đi lên trên.
Thời gian mà Nam Cung Thiên Ân dừng lại, chí đúng nửa giây!
Hai chân Bạch Tinh Nhiên mềm nhũn lại, suýt nữa ngã xuống đất, tay cô vịn chặt vào tay vịn cầu thang.
Tiếu Nguyên đứng dưới tầng nhìn cô một lúc, rồi e dè hỏi: “Người phụ nữ vừa rôi la ai vậy ạ? .
Bạch Tinh Nhiên hơi định thần lại, lắc đầu nói: “Không biết”.
Cô xoay bước, đi lên trên tầng một cách khó khăn.
Nam Cung Thiên Ân bế Chu tiểu thư vào trong phòng ngủ của anh, thế mà anh lại đế người khác ngủ trong phòng ngủ của anh!
Bạch Tinh Nhiên đứng ở cửa, nghe động tĩnh bên trong.
Chắc là Nam Cung Thiên Ân bế Chu tiếu thư vào trong phòng tắm, bên trong vọng ra tiếng nước chảy, sau đó giọng nói đầy tuyệt vọng của Chu tiểu thư vang lên:
“Để em chết đi, vì sao không đế em chết đi cho xong…!”.
“Chu Chu, em đừng kích động như vậy”, trong phòng tắm, Nam Cung Thiên Ân vừa đỡ cơ thế giãy giụa của Chu Chu, vừa dịu dàng an ủi nói:
“Em yên tâm, anh sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt, em ngoan ngoãn tắm đi, cấn thận bị cảm đấy”.
Tiếng khóc của Chu Chu không còn là kích động nữa mà réo rắt thảm thiết, đôi mắt trong vèo nhìn Nam Cung Thiên Ân:”Vì sao em lại có bố mẹ như vậy? Em rốt cuộc đã làm gì sai mà ông trời lại trừng phạt em như vậy? Vì sao chứ…Thiên Ân…”
“Chẳng phải anh nói rồi sao, chuyện này anh sẽ giải quyết, anh hứa với em đây là lần cuối cùng được chưa?”
“Thật không?”
“Thật.” Nam Cung Thiên Ân dịu dàng vén tóc của cô ta ra sau tai: “Để anh bảo Tiểu Nguyên lên thay quần áo cho em.”
“Đừng, Thiên Ân, anh đừng rời xa em.” Chu Chu thấy anh định đi, lập tức sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay anh, nước mắt rơi lã chã. Áo của cô ta hơi mở, áp sát vào bộ ngực căng tròn.
Nam Cung Cung Thiên Ân nhanh chóng né tránh ánh mắt sang hướng khác, vỗ vào cánh tay cô ta nói:”Ngoan, em không được ngâm mình trong nước mãi như thế.”
Nói xong, anh gỡ đôi tay đang ôm chặt mình của cô ta ra, rồi đi khỏi phòng tắm, đến đầu giường gọi điện thoại nội bộ, Tiểu Nguyên lập tức chạy lên đến nơi.
Nam Cung Thiên Ân bảo cô ấy đi lên phòng đế đồ ở tầng ba chọn một bộ xuống cho Chu chu.
Tiếu Nguyên chạy lên tầng ba luôn, rồi chọn một bộ đồ ngủ ở trong căn phòng đế đồ tràn ngập các thế loại quần áo.
Khi đi qua phòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân, cô ta có hơi e dè nhìn Bạch Tinh Nhiên vẫn đứng ngay cửa phòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân, sau đó mới bước chân vào bên trong.
Nam Cung Thiên Ân bảo Tiểu Nguyên ở lại phòng tắm giúp Chu Chu, còn anh đi ra khỏi đó.
Anh nhìn đã thấy ngay Bạch Tinh Nhiên đang đứng như người mất hồn ở ngoài cửa, ngập ngừng một lúc rồi đi tới, sau đó đứng trước mặt cô, nhìn bộ váy cưới trên người cô rồi áy náy nói: “Anh xin lỗi…”.
Thấy Bạch Tinh Nhiên không nói gì, thế là anh nói tiếp: “Đám cưới ngày mai chúng ta sẽ tổ chức lại, mong em tha thứ cho anh”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào anh, một lúc sau mới cười gượng nói: “Có biết vì sao em lại đòi tổ chức đám cưới này không?”.
Nam Cung Thiên Ân không nói gì, như thế đang chờ cô nói tiếp, nước mắt Bạch Tinh Nhiên rơi xuống: “Vì em biết cô ta sắp xuất hiện, giống như bây giờ vậy, mạnh mẽ đến mức em không có sức để chống đỡ nổi”.
“Tinh Nhiên, em đừng như vậy”,
Nam Cung Thiên Ân nói: “Chu Chu bị mẹ đẻ ép nhảy sông, suýt nữa thì bị chết đuối”.
“Nếu cô ta không nhảy sông, anh sẽ bế cô ta về nhà không? Lại còn bế cô ta vào phòng của anh”, Bạch Tinh Nhiên tức giận nói.
Lông mày Nam Cung Thiên Ân hơi chùng thuốc, rõ ràng không thích cô nói như vậy.
Lúc này, trong phòng tắm đột nhiên vọng đến tiếng hét thất thanh, thì ra là Tiếu Nguyên hét.
Nam Cung Thiên Ân gần như không cần nghĩ gì mà lao vào luôn, vội vàng hỏi: “Sao thế? xảy ra chuyện gì?”.
“Anh nhìn lưng của Chu tiểu thư…”, Tiếu Nguyên chí vào lưng của Chu tiếu thư, mặt sợ đến mức tái nhợt.
Chu Chu đang nằm trong bồn tằm, làn da cô ta vốn trắng nõn, nhưng lúc này lại đầy những vết chằng chịt, rồi những vệt tím xanh và cả những vết thương bị nứt toác nữa, trông vô cùng khủng khiếp.
“Đừng có động vào tôi… đau…”, Chu Chu nắm chặt bàn tay thành nắm đấm đặt dưới nước, khuôn mặt tái nhợt vì đau.
Nam Cung Thiên Ân đã không nghĩ gì nữa, lôi cô ta ra khỏi nước, sau khi dùng khăn tắm choàng lên người, vừa bế cô ra ra phía cửa phòng tắm vừa nói: “Anh đưa em đi bênh viên”.
“Không, em không muốn đi bệnh viện… em không muốn…!”, Chu Chu vừa nghe thấy hai chữ bệnh viện, lập tức kích động cứ thế giãy giụa.
“Vết thương của em đang nhiễm trùng rồi”.
“Không, em không muốn… Thiên Ân… anh còn ép em nữa là em… em sẽ chết cho anh xem!”.
Câu này quả nhiên có hiệu quả, Nam Cung Thiên Ân dừng bước lại, bất lực đành đặt cô ta lên giường.
Anh nhẹ nhàng đỡ cô ta nằm xuống giường, nói với giọng thương xót: “Vì sao lại không đi bệnh viện?”.
“Vì… bọn họ sẽ tìm thấy em”, Chu Chu vừa khóc vừa quay đầu sang nói:
“Thiên Ân, đừng đưa em đến bệnh viện được không? Anh đã nói sẽ bảo vệ em mà”.
“Đưa em đến bệnh viện thì anh vẫn có thế bảo vệ được em”.
Chu tiểu thư vẫn lắc đầu: “Bọn họ sẽ tìm thấy em, em sợ…”.
Nam Cung Thiên Ân không còn cách nào khác, đành đế Tiếu Nguyên mang hộp thuốc tới, Tiếu Nguyên quay người đang định đi tìm hộp thuốc, đột nhiên như nhớ ra điều gì: “Phải rồi, hộp thuốc lần trước bị thiếu phu nhân đem lên tầng ba đế trong phòng ngủ của cô ấy rồi ạ”.
Nam Cung Thiên Ân nghe thấy hộp thuốc ở trong phòng Bạch Tinh Nhiên, anh quay đầu nhìn Bạch Tinh
Nhiên vẫn đang đứng ngoài cửa.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy ánh mắt mang theo vẻ cầu xin của anh, trong lòng lại càng lạnh hơn, ánh mắt cô lướt sang vết thương trên lưng Chu Chu, vết thương đó không giống như là giả, lẽ nào vị Chu tiểu thư này đã thật sự gặp khó khăn, chứ không phải giả vờ sao?
Tính mạng con người quan trọng, cô đương nhiên không thể cố tình giấu hộp thuốc đi, hơn nữa nhìn bộ dạng lo lắng của Nam Cung Thiên Ân, nếu đem giấu hộp thuốc rồi không đưa cho anh, anh chắc chắn sẽ tức phát điên.
Làm cho Nam Cung Thiên Ân điên lên thì chẳng có gì tốt cho cô cả, nên cô cũng không ngốc như vậy.
Cô quay bước đi lên trên tầng.
Ôm hộp thuốc từ trong tủ ra đưa cho Tiếu Nguyên xong, cô không xuống tầng hai nữa, xuống tầng hai theo sẽ chỉ khiến bản thân cô đau lòng thêm thôi.
Nam Cung Thiên Ân đích thân bôi thuốc cho Chu tiểu thư, ngồi với cô ta rất lâu, khó khăn lắm mới dỗ được cô ta ngủ.
Chờ khi anh trở về phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên đã thay bỏ bộ váy cưới trên người, tháo vòng hoa trên đầu xuống, và cũng đã tấy sạch lớp trang điếm đi.
Cô ngồi trên ghế sofa, thấy Nam Cung Thiên Ân liền lên tiếng: “Em ăn cơm rồi, anh mau đi ăn đi”.
“Anh không đói”, Nam Cung Thiên Ân đi vào trong phòng thay đồ thay bỏ bộ quần áo ướt gần hết, rồi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay cô.
Bạch Tinh Nhiên không nói gì, sống mũi cay đến mức gần như không thở nổi.
Một lúc sau, Nam Cung Thiên Ân mới lên tiếng:
“Hôm nay vốn dĩ anh đã đến nhà thờ rồi, nhưng đúng lúc gần đến nơi đột nhiên nhận được tin Chu Chu nhảy sông, anh tìm mãi, cuối cùng tìm thấy cô ấy đang giãy giụa trong nước, may mà có người đến trước anh đã nhảy xuống cứu cô ấy lên bờ, cô ấy cứ một mực đòi chết, anh khuyên mãi mới được rồi đưa cô ấy về đây….