Chương 522: Kết quả giám định
Hai ngày sau, trợ lý Nhan cầm theo một túi tài liệu đi vào văn phòng của Nam Cung Thiên Ân.
“Thiên Ân thiếu gia, đã có kết quả giám định rồi”, trợ lý Nhan đưa túi tài liệu ra trước mặt Nam Cung Thiên Ân.
Nhìn túi tài liệu trước mặt, Nam Cung Thiên Ân ngấn người ra một lúc.
Đúng là lúc chưa có thì mong chờ, giờ có rồi thì lại cảm thấy sợ sệt.
Đôi tay anh run run, cầm lên nhưng lại không dám mở ra.
“Hay là cô xem giúp tôi đi”, quay sang nói với trợ lý Nhan.
“Tôi thấy vẫn là anh tự xem thì hơn”.
Nam Cung Thiên Ân ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí đế mở túi tài liệu lấy kết quả giám định ra xem.
Hai tay anh lúc này càng run rấy hơn, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe, không nói được lời nào.
Tờ kết quả giám định cứ thế rơi xuống đất, hai chân mềm nhũn, anh thất thần ngồi thụp xuống, cảm giác như mất hết sức lực.
Trợ lý Nhan vội vàng đỡ lấy cơ thể anh: “Thiên Ân thiếu gia, anh không sao chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi gào lên:
“Kiều Tư Hằng, tao phải giết mày!”.
“Thiên Ân thiếu gia, anh phải bình tĩnh, chuyện này tạm thời không được để cho người khác biết, nếu không sẽ không tốt cho Bạch tiểu thư đâu”, vừa nói, trợ lý Nhan vừa đỡ Nam Cung Thiên Ân lên ghế sofa.
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa, ngay sau đó chu chu bước vào, nhìn thấy cảnh trợ lý Nhan đang đỡ Nam Cung Thiên Ân.
Trợ lý Nhan hoảng hốt, cô ấy nhìn Nam Cung Thiên Ân, rồi lại nhìn tờ kết quả giám định rơi dưới đất, nhất thời không biết nên làm gì.
Vì đã mấy ngày nay Nam Cung Thiên Ân không về nhà, nên lão phu nhân lo lắng dẫn theo Chu Chu đến công ty tìm anh, vừa vào đã nhìn thấy cảnh hai người thân mật, Chu Chu nhất thời bị cơn giận che mắt nên không để ý đến tờ giấy kia, vội vàng quát: “Trợ lý Nhan, cô đang làm cái gì thế?”.
Trợ lý Nhan cố tình giả vờ chính đốn lại trang phục, chạy tới nhặt tờ kết quả giám định, kẹp vào tập hồ sơ đế trên bàn, cuống quýt chào Chu Chu rồi vội vàng rời đi.
“Cô đứng lại đó cho tôi! Tôi hỏi sao cô không trả lời?”, Chu Chu giận dữ quát.
“Thưa thiếu phu nhân, là tại trong người Thiên Ân thiếu gia không được khỏe, nên tôi….” , dù sao thì ở công ty người ta cũng đã đòn đại rằng cô ấy có quan hệ với Nam Cung Thiên Ân, trong tình huống này, chi bằng cứ đế Chu tiểu thư nghĩ đó là thật.
“Khốn kiếp…!”.
“Đủ rồi!”, Chu Chu đang định đi tới tát trợ lý Nhan một cái, thì bị Nam Cung Thiên Ân gào lên làm cho giật mình.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh, Chu chu cũng không dám làm càn nữa, đành ấm ức nhìn trợ lý Nhan rời khỏi.
“Em đến đây làm gì?”, Nam Cung Thiên Ân ngồi trên sofa nhắm hai mắt hỏi.
Chu Chu nhanh chóng chạy đến chỗ Nam Cung Thiên Ân, quan tâm hỏi: “Thiên Ân, mấy hôm anh không về nhà, em và bà nội lo lắng nên đến thăm anh.
Anh sao thế? Không khỏe chỗ nào à? Có cần đi bệnh viện không?”.
“Không sao, chỉ là không muốn về thôi”, Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng đáp.
“Thiên Ân, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ? Em rốt cuộc có gì không bằng những người phụ nữ kia?”, Chu Chu ấm ức hỏi.
Nam Cung Thiên Ân im lặng không trả lời, hai mắt vẫn nhắm nghiền, dường như anh đang cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Một lúc sau, anh bỗng lên tiếng: “Còn việc gì không? Nếu không thì em về đi”.
“Thiên Ân….” Không đợi cô ta nói tiếp, Nam Cung Thiên Ân mở mắt ra, đứng dậy khỏi ghế rồi đi thẳng ra ngoài, bỏ lại Chu Chu ngồi ngấn ra ở đó.
Lúc này, Bạch Tinh Nhiên đang ở nhà thu dọn hành lý, sắp xếp đồ đạc đế chuẩn bị ra nước ngoài.
Bỗng điện thoại của cô reo lên.
Nhìn màn hình hiển thị số của Nam Cung Thiên Ân, cô cau mày, nghĩ bụng anh đã hứa sẽ không làm phiền cô nữa rồi mà, sao còn gọi đến làm gì.
Một lần rồi hai lần, Bạch Tinh Nhiên đã cố tình không nghe nhưng anh vẫn cứ gọi mãi không thôi, cuối cùng, cô đành phải nghe điện: “Thiên Ân thiếu gia, có việc gì thế?”.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi nói: “Y tiếu thư, tôi có thế gặp cô một lát không?”.
“Anh đã hứa sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa rồi mà?”, Bạch Tinh Nhiên nói giọng hơi cáu kính.
“Y tiếu thư đừng hiếu nhầm.
Là thế này, tôi đã tìm thấy nhẫn của cô rồi, là do lao công nhặt được, giờ mới tra ra”.
Bạch Tinh Nhiên vui mừng hỏi: “Thật không?”.
“Tôi lừa cô làm gì chứ?”.
“Vậy anh đang ở đâu? Tôi bảo chồng tôi qua lấy”, Bạch Tinh Nhiên sốt ruột.
Nam Cung Thiên Ân ngập ngừng một lúc rồi nói: “Nhẫn tôi sẽ trả cho cô, với một điều kiện”.
Đi cùng tôi tới một nơi .
Bạch Tinh Nhiên do dự, không biết anh lại muốn làm gì nữa.
Nhưng vì chiếc nhẫn, cô đành miễn cưỡng dồng ý.
Vừa lên xe, Bạch Tinh Nhiên đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Nhẫn của tôi đâu? Anh không lừa tôi đấy chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân không nói gì, anh cầm lấy tay cô, cô lại rụt tay lại theo phản xạ, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy không buông.
Anh nhìn xuống cổ tay cô, vết răng ngày xưa không còn nữa, chắc là đã được phẫu thuật hết rồi.
Anh lại nhìn lên ngón áp út của cô, mặc dù vết thương đã sắp lành, nhưng có thế nhìn ra được là từng bị cắt.
Anh lấy chiếc nhẫn trong túi ra đeo vào tay cô, đau lòng hỏi: “Lúc đó chắc là đau lắm nhỉ?”.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh có ý định đeo nhẫn cho mình cũng không giãy giụa nữa, mà nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, cũng không đau lắm”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô âu yếm, giống như đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy cô vậy.
Bạch Tinh Nhiên bị anh nhìn đến mất tự nhiên, vội nói: “Thiên Ân thiếu gia, anh muốn đưa tôi đi đâu?”.
Nam Cung Thiên Ân định thần lại, mỉm cười khởi động xe: “Tôi muốn kế cho cô nghe toàn bộ câu chuyện về vợ cũ của tôi .
Nam Cung Thiên Ân đưa Bạch Tinh Nhiên đến đoạn đường nơi cô xảy ra tai nạn, rồi lại đưa cô đến biệt thự nhỏ nơi hai người từng sống, kế cho cô nghe những gì đã xảy ra, mong muốn đế cô nhớ lại được gì đó, nhưng rồi đều thất bại, Bạch Tinh Nhiên vẫn không nhớ được gì cả.
Cuối cùng, anh đưa cô về Chung cư Hương Đê, vào trong nhà, anh đế cô đi tham quan một vòng, rồi dẫn cô ra ban công, chí sang nhà của Lâm An Nam nói: “Có một lần tôi và cô ấy giận nhau, tôi trốn đến đây uống rượu, cô ấy vì sợ Chu Chu sẽ giở trò với tôi nên cũng chạy đến đây.
Trong lúc tức giận, tôi đã đuổi cô ấy ra ngoài khóa trái cửa, không ngờ, cô ấy lại liều mạng nhảy từ bên đó sang, suýt thì mất mạng, may mà tôi đến kịp….”
Bạch Tinh Nhiên im lặng một lúc, rồi đi vào trong nhà.
Thật ra, cô cũng không thực sự quan tâm lắm về câu chuyện của anh, nhưng vì đã đồng ý với anh, nên cô đành phối hợp: “Vợ cũ của anh thật dũng cảm”.
“Anh muốn em gặp một người”, giọng Nam Cung Thiên Ân bỗng dịu dàng trìu mến: “Tiếu Ý, Diêu Mỹ, hai người ra đây đi”.
Lúc này, Tiếu Ý và Diêu Mỹ đi từ trong phòng ngủ ra, Diêu Mỹ khẽ hỏi: “Hai người nói chuyện xong rồi à?”.
Nam Cung Thiên Ân kéo tay Tiểu Ý lại, dẫn đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên: “Tinh Nhiên, đây là Tiếu Ý, em trai của em, người mà em yêu thương
nhất, em có nhớ không, người suốt ngày nhõng nhẽo đòi em làm đùi gà rán cho ăn đó”.
“Anh lại đang nói cái gì thế? Tôi không phải là Tinh Nhiên, tôi là Y Lâm, tôi không biết cậu bé này”, Bạch Tinh Nhiên phiền não nói.
Tiếu Ý cũng không hiếu hỏi: “Anh rế, đây đâu phải là chị Tinh Nhiên?”.
“Phải, chị ấy là Tinh Nhiên, là chị gái em đấy, tại chị ấy phẫu thuật thấm mỹ rồi nên em không nhận ra thôi”, Nam Cung Thiên Ân sốt ruột nói: “Diêu Mỹ, cô là bạn thân của cô ấy, cô nhìn kỹ mà xem, cô ấy chính là Bạch Tinh Nhiên đấy”.
Diêu Mỹ nhìn người phụ nữ trước mặt chẳng có điếm nào giống Bạch
Tinh Nhiên cả.
“Diêu Mỹ, cô nói gì đi chứ?”.
“Thiên Ân thiếu gia, anh đừng như vậy nữa, Tinh Nhiên đã mất thật rồi”, Diêu Mỹ rụt rè nói.