Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 527



Chương 527: Tỉnh lại

“Không tha thì sao? Anh định giết em?”, Chu Chu không phục phản bác.

“Giết cô thì quá dễ dàng cho cô rồi, tôi sẽ giao cô cho cảnh sát.

“Không được!”, lão phu nhân từ đầu xuất hiện bỗng lên tiếng: “Bà không cho phép”.

“Bà, bà không thể cứ bênh cô ta một cách vô lý như thế được, cháu biết là bà muốn tốt cho cháu, nhưng việc này liên quan đến mạng người đấy, bà càng dung túng cho cô ta, cô ta sẽ càng làm bừa”.

“Đấy là việc của bà, bà không cho phép cháu làm như thế, nếu không, từ mai cháu cũng đừng hòng bước ra khỏi nhà nửa bước”, lão phu nhân trừng mắt nói.

Nam Cung Thiên Ân tức tối vào phòng đóng sầm cửa lại, lão phu nhân thở dài, quay sang nhìn Chu Chu: “Cô nữa, thân là Nam Cung thiếu phu nhân còn chưa đủ thỏa mãn hay sao mà phải đi đôi co với đàn bà ở bên ngoài? Không thấy làm như vậy là tự hạ thấp bản thân à?”.

Chu Chu ấm ức vô cùng, sao cô ta lại không biết điều đó cơ chứ? Nếu như không phải là Bạch Tinh Nhiên và con gái của cô, thì cô ta còn lâu mới thèm động tay động chân. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cô ta cũng đầu dám nói ra, chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi: “Vâng, cháu biết rồi ạ”.

“Mau đi vào phòng nghỉ ngơi đi”, lão phu nhân cau mày mắng một câu. Đợi cô ta vào phòng khóa cửa rồi, lão phu nhân mới gõ cửa phòng Nam Cung Thiên Ân.

“Thiên Ân, mở cửa ra, bà có chuyện này muốn nói với cháu”.

Đứng chờ một lúc, Nam Cung Thiên Ân mới ra mở cửa, vẻ mặt của anh đối với bà ta có phần bất mãn. Mở cửa xong, anh chẳng nói chẳng rằng gì đi vào trong giường ngồi xuống.

“Thiên Ân, cháu nghe bà nói, không phải bà không hiểu sự bất mãn của cháu, cũng không phải bà cố chấp dung túng cho Chu Chu, mà là.., lão phu nhân nói đến đây, thì ngập ngừng nhìn ra cửa.

“Cháu nghĩ bà thích nó lắm sao? Nghĩ bà không biết những chuyện độc ác mà nó làm sao? Nhưng biết sao được, ai bảo nó là tình nhân định mệnh của cháu chứ. Bà biết cháu hận nó, muốn bóp chết nó, nhưng nhớ nó chết rồi, thì cháu phải làm thế nào?”.

“Bà, cháu không tin những điều đó”.

“Cháu không tin nhưng bà tin…

Chu Chu ban nãy đi vào phòng có loáng thoảng nghe thấy lão phu nhân đi vào phòng Nam Cung Thiên Ân, đoán chừng bà ta sẽ khuyên nhủ anh tha thứ cho cô ta, thế là không kìm được tò mò, lén đến cửa phòng bên cạnh áp tai vào nghe lén.

“Thiên Ân, cháu chỉ cần đợi ba tháng nữa thôi”, lão phu nhân nói.

Ba tháng? Phải rồi, ba tháng sau là tròn ba năm anh và Chu Chu lấy nhau. Trước giờ anh chưa từng để tâm vào cuộc hôn nhân này, nên anh nhất thời không nhớ ra.

“Ba tháng sau, đợi bà lấy tim cô ta cho Tịnh phu nhân rồi, cháu muốn làm gì cô ta cũng được, băm cái xác cô ta ra làm trăm mảnh, hay ném ra sau núi cho thú dữ ăn thịt, chỉ cần làm cháu hả dạ, thì bà đều để cháu làm”, lão phu nhân ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Thiên Ân vỗ vào mu bàn tay anh.

Trong lòng Nam Cung Thiên Ân nghĩ: Bà bị tẩu hỏa nhập ma đến phát điện rồi.

Chu Chu ở bên ngoài nghe thấy thì sợ đến ngu người, hai chân mềm nhũn, cô ta xoay người tựa vào tường. Cô ta cứ tưởng tình nhận định mệnh là sẽ sống với anh cả đời, lão phu nhân sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ cô ta, vậy mà không ngờ…

Tịnh phu nhân là cô không biết, vậy mà lão phu nhân lại muốn lấy tim của cô ta cho Tịnh phu nhân. Ba tháng nữa… ba tháng nữa là ngày chết của cô ta sao? Cô ta phải làm gì bây giờ.

Chu Chu hoang mang đi về phòng, lúc này đây cô ta cuống đến nỗi không thể nghĩ được gì. Chuyện đã như vậy, chắc chân cô ta có muốn ly hôn với Nam Cung Thiên Ân cũng không được, nói với lão phu nhân cô ta không phải tình nhân định mệnh của anh càng không được, đường nào cũng là đường chết.

Nam Cung Thiên Ân thấy lão phu nhân nói thế, cũng không nói gì nữa. Im lặng một lúc, anh sực nhớ ra điều gì, vội quay sang hỏi: “Bà nội, Tiểu Vẫn Nhiên đâu?”

“Đang ở chỗ chị Hà, giờ này chắc là ngủ rồi”.

“Cháu đi xem con bé thế nào”, nói rồi Nam Cung Thiên Ân đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau, vừa nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân, điều đầu tiên cô bé hỏi là đã cứu được mẹ chưa, Nam Cung Thiên Ân cười dịu dàng xoa đầu cô bé nói là cứu được rồi, giơ sẽ đưa cô bé đi gặp bố. Tiểu Văn Nhiên vui sướng ngoan ngoãn ăn sáng, xong xuôi đâu đấy thì cùng Nam Cung Thiên Ân đi ra xe.

Ngồi trên xe, Tiểu Vãn Nhiên quay sang nói với Nam Cung Thiên Ân: “Chủ Thiên Ân, cảm ơn chủ đã cứu mẹ cháu, chú thật là một người tốt”.

“Biết là tốt”, bỗng nhiên Nam Cung Thiên Ân có một cảm giác rất kỳ lạ, anh chợt nghĩ đến đứa con đã mất của mình, nếu nó còn sống, giờ chắc chạc tuổi Tiểu Vãn Nhiên.

Đến bệnh viện, Tiểu Vãn Nhiên vội chạy tới ôm chầm lấy Kiều Phong: “Bố ơi, con nhớ bố lắm”,

Kiều Phong vuốt mái tóc của cô bé: “Bố cũng nhớ con. Cục cưng của bố có bị thương ở đâu không? Lúc đó chắc là con sợ lắm nhỉ, bổ xin lỗi vì đã không bảo vệ được hai mẹ con.

“Con không sao, may nhờ có chủ Thiên Ân, đánh cho đám người xấu đó một trận”.

“Vậy con đã cảm ơn chủ Thiên Ân chưa?”.

“Dạ rồi ạ”. Tiểu Văn Nhiên nói xong liền nhìn xung quanh rồi hỏi: “Bố ơi? Sao bố lại ở bệnh viện? Mẹ đâu?”.

“Mẹ bị thương, giờ đang được các bác sĩ khám, nhưng Văn Nhiên yên tâm, mẹ sẽ khỏe lại ngay thôi”.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Kiều Phong, Nam Cung Thiên Ân bèn tiến lại gần nói: “Được rồi, cậu mau đưa Tiểu Văn Nhiên về nghỉ ngơi đi, tôi ở lại đây trông cho, nếu cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ lập tức báo cho cậu.

“Anh không cần thiết phải làm thế”,

“Tôi biết”.

Kiều Phong nhìn chăm chăm Nam Cung Thiên Ân, thấy anh có vẻ rất nghiêm túc, cũng không có dấu hiệu sẽ ra về, bèn gật đầu: “Vậy làm phiền anh”. Nói rồi, anh ấy một tay năm lấy tay Tiểu Văn Nhiều một tay điều chỉnh xe lăn: “Cục cưng, chúng ta về thôi”.

“Không đợi mẹ nữa a?”.

“Bố con mình về nhà tắm rửa thay quân ảo, đợi mẹ khỏe lại thì đến đón mẹ về nhé”.

“Vâng ạ”.

Kiều Phong đi khuất, Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống ghế chờ của bệnh viện, đã qua một đêm rồi mà Bạch Tinh Nhiên vẫn chưa tỉnh lại, anh rất sợ, sợ cô không tỉnh lại nữa. Nếu như cô có mệnh hệ gì, anh thực sự sẽ chết theo cô mất.

Kiều Phong không sau khi tắm rửa thay quần áo xong cho cả hai bố con thì đưa Tiểu Vãn Tinh tới chỗ Kiều Tư Hằng nhờ anh ta trông hộ, sau đó tiếp tục đến bệnh viện chờ tin tức của Bạch Tinh Nhiên.

Mãi đến chiều tối, một cô y tá đi từ phòng cấp cứu ra thông báo Bạch Tinh Nhiên đã tỉnh lại. Hai người nghe xong tin đó đều như sống lại, ai cũng muốn chạy vào xem cô thế nào.

Cô y tá nói: “Hiện tại tình trạng của bệnh nhân đang rất yếu, không thể nói nhiều hoạt động nhiều, chỉ một người được vào thôi, trong hai người ai là chồng của cô ấy?”.

“Là tôi”, hai người gần như đồng thanh.

Cô y tá cau mày hỏi lại: “Rốt cuộc là ai?”.

“Tôi..”, Nam Cung Thiên Ân nhanh mồm nhanh miệng hơn, Kiều Phong chỉ đành trơ mắt nhìn anh được y tá đưa vào cy trong.

Trong phòng bệnh, Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên nằm trên giường, khuôn mặt sưng tấy, trên đầu quấn một lớp băng gạc dày cộp, đôi mắt he hé mở đang ngây ra nhìn.

Lòng anh thắt lại, cố kìm nén, anh gọi tên cô: “Tinh Nhiên…

Âm thanh mặc dù bé, nhưng cũng đủ khiến cô nghe thấy, cô quay ra nhìn anh, hai hàng lệ bằng tuôn ra.

Nhìn thấy cô khóc, anh bắt đầu luống cuống, vội vàng quan tâm hỏi: “Sao thế? Có phải đau lầm không? Không sao, từ từ sẽ hết thôi”.

Nước mắt vẫn trào ra như suối, y tá đứng bên cạnh nhắc nhở: “Y tiểu thư, cơ thể cô còn đang yếu, nếu còn khóc nữa sẽ mất sức làm”.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, Bạch Tinh Nhiên chỉ biết nhìn anh khóc, cứ như là có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể cất lên thành tiếng được.

Thấy cô khóc quá lâu, ý tả quay sang y Nam Cung Thiên Ân nói: “Anh ơi, có thể có ấy không muốn nhìn thấy anh, hay là anh đi ra ngoài đi”.

Anh nằm chặt lấy bàn tay cô, nhìn bộ dạng cô như thế, chắc là không muốn nhìn thấy anh thật, mặc dù không nỡ, nhưng anh vẫn gật đầu: “Được, Tinh Nhiên, em đừng khóc nữa, anh đi ra ngay đây, anh sẽ bảo Kiều Phong vào với em…

Anh buông tay cô ra, nhưng cô lại không buông tay anh.

Bàn tay cô vẫn nằm chặt lấy anh, cứ như không nỡ để anh đi.

Nam Cung Thiên Ân củi đầu nhìn bàn tay của cô, trong lòng vừa thầm vui mừng nghĩ rằng cô không nỡ xa anh, thì cô liền buông tay, cố gắng dùng chút sức lực thốt với anh một tiếng đầu tiên trong suốt hai mươi phút: “Đi đi…”

Niềm vui vụt tắt, anh vội vàng gật đầu: “Được, anh đi đây”.

Nói xong, anh lùi lại mấy bước rồi đi ra ngoài.

Kiều Phong thấy Nam Cung Thiên Ân đi ra nói rằng Bạch Tinh Nhiên muốn gặp anh ấy thì mừng lắm, vội vàng đi vào trong.

Nhìn thấy gối của cô đã ướt đầm, anh thở dài đi tới vỗ về cô an ủi: “Không sao rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

Bạch Tinh Nhiên ngước mắt lên nhìn anh ấy, nghẹn ngào nói: “Phong, cảm ơn anh”.

Tiếng cảm ơn này dường như đã tạo ra một khoảng cách giữa hai người, Kiều Phong sững người một lúc, rồi mới cười đáp: “Không có gì”.

“Tiểu Văn Nhiên đâu? Con bé vẫn ổn chứ?”.

“Rất ổn, em không cần lo lắng, cố gắng giữ gìn sức khỏe là được.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Em biết rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.