Chương 542: Con gái ruột
“Thật không?”, Bạch Tinh Nhiên mừng rỡ hỏi.
Cô y tá gật đầu, cuối cùng Bạch Tinh Nhiên cũng thở phào, nhưng trong lòng vẫn còn rất lo lắng, vì Nam Cung Thiên Ân tỉnh lại, không đồng nghĩa với việc anh sẽ khỏi bệnh.
“Vậy giờ tôi có thể vào thăm anh ấy không?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi.
“Đại thiếu gia nói muốn gặp cô”, cô y tá nói: “Mời cô đi theo tôi”.
Bạch Tinh Nhiên lại mặc đồ y tá rồi đi vào phòng, Nam Cung Thiên Ân quả nhiên đã tỉnh thật, khuôn mặt vẫn tái nhợt, không có khí sắc.
“Thiên Ân, cuối cùng anh cũng tỉnh
rồi”, Bạch Tinh Nhiên đi tới nắm lấy tay anh, nhưng lại bị anh đấy ra.
Cô sững người một lúc, mới phát hiện trên mặt anh lúc này toàn là vẻ lạnh nhạt, ánh mắt đầy sự giận dữ. Anh giận cô ư? Lẽ nào anh thật sự nghe thấy những lời cô nói?
Cô vội vàng nắm lại lấy tay anh, gọi khẽ: “Thiên Ân”.
Nam Cung Thiên Ân yếu ớt lên tiếng, lại chỉ thốt ra được hai chữ: “Vãn Nhiên…”.
Quả nhiên là vậy.
“Thiên Ân, anh nghe em nói”, Bạch Tinh Nhiên sợ nói chuyện này anh sẽ lại bị đả kích, nên tìm cách né tránh: “Chuyện này nói ra thì dài, đợi anh khỏe lại em từ từ kể được không?”.
“Anh muốn em nói luôn bây giờ”, Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng nói.
Bạch Tinh Nhiên há miệng, thấy anh nổi giận, liền nói: “Được, em nói, bây giờ em nói. Nhưng anh phải hứa không được tức giận…”.
“Nói!”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô.
Bạch TInh Nhiên ngập ngừng một lúc rồi nói:”Việc này phải nói từ ngày Vãn Nhiên ra đời, năm đó Bạch ÁNh An đòi hoán đổi thân phận,bọn em định là sẽ để cô ta mang con về nhà Nam Cung nuôi dưỡng. Vào ngày đi sinh em vô tình nghe cô ta nói sẽ không đối xử tốt với con, còn nói đợi cô ta có chỗ đứng ở nhà Nam Cung rồi sẽ hại chết con.
Em nghe xong thì rụng rời chân tay, nhưng đến lúc lâm bồn rồi không thể chạy trốn được, chỉ đành cầu xin Tô Tích giúp đỡ, Tô Tích không giúp được phải nhờ đến Kiều Tư Hằng, nhưng lại bị anh ta từ chối. Lúc đó em đau quá bị ngất trong nhà vệ sinh đến khi tỉnh dậy thì người ta bảo là sinh được một bé trai chưa kịp nhìn mặt đã bị bế đi mất.
Sau đó em bị mẹ con Bạch ÁNh An nhốt lại, rồi được Lâm An Nam cứu, đến khi gặp lại Tô TÍch, cô ấy mới nói cho em biết lúc em khám thai cô ấy nhìn thấy trên kết quả là bé gái, đứa bé chỗ Bạch Ánh An có thể không phải là con em.
Vì kết quả khám thai vẫn có thể xảy ra sai sót nên Tô Tích không dám chắc chắn 100% nhưng từ lúc đó em vẫn ôm hi vọng đi khắp nơi tìm con gái. Nhắc đến chuyện này, trong lòng Bạch TInh Nhiên lại đau nhói, cô cố gắng kìm nén nước mắt nói tiếp:”Em biết anh sẽ trách em tại sao không sớm nói cho anh biết, nhưng từ đầu đến cuối đó chỉ là suy đoán của Tô Tích, em sợ nói cho anh biết làm anh hi vọng, nhưng rồi lại thất vọng.”
“Thật ra đứa bé mà Phương Mật bế ở trong trung tâm thương mại mà chúng ta gặp hồi đó chính là Vãn Nhiên vậy mà chúng ta lại không biết đấy chính là con gái ruột của mình, ngay cả em cũng không biết.”
“Lần đầu gặp lại sau đó là ngày tỉnh lại sau tai nạn, Kiều Phong nói với em con bé tên là Vãn Nhiên, vì mất trí nhớ, nên em cứ thế trở thành mẹ của Vãn Nhiên, vợ của Kiều Phong. Mãi cho đến khi em khôi phục trí nhớ mới biết đó chính là con gái ruột của chúng ta, lúc đó em rất kinh ngạc, nhưng không dám nói cho anh biết, sợ anh lại cướp con bé về.
Nhưng từ ngày em quyết định quay về bên anh, em đã định nói cho anh biết sự thật, em đã nhờ Kiều Phong đón con bé từ nước ngoài về, để làm một món quà bất ngờ dành cho anh, thế mà…”, Bạch Tinh Nhiên nghẹn ngào, nước mắt lại ứa ra.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một hồi lâu rồi cất tiếng: “Em thật ích kỷ…”.
Việc này Bạch Tinh Nhiên không phủ nhận, cô không có mặt mũi nào để phủ nhận.
Cô gật đầu nói: “Em biết là em rất ích kỷ, em xin lỗi, xin anh hãy tha thứ cho em…”.
“Nếu như không phải anh sắp chết… chắc em định cả đời này cũng không nói cho anh biết đúng không?”, Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng chất vấn.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng nắm lấy tay anh: “Không, anh sẽ không chết, không chết đâu”.
“Em cút đi!”, Nam Cung Thiên Ân hất tay cô ra.
“Thiên Ân…”, Bạch Tinh Nhiên sợ hãi: “Anh đừng như thế mà, em biết là em ích kỷ, xin anh hãy tha thứ cho em, sau này em sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa…”.
“Không cần”, Nam Cung Thiên Ân nói: “Em về bên cạnh Kiều Phong đi, đừng có ở đây mà thương hại anh”.
“Không, em không về”, Bạch Tinh Nhiên lại nắm lấy tay anh: “Tiểu Vãn Nhiên sắp về đây rồi, đợi anh khỏe lại chúng ta cùng về nhà có được không?”.
Nam Cung Thiên Ân cười mỉa mai. Anh còn cơ hội khỏe lại không? Còn có cơ hội chăm sóc cho Vãn Nhiên không?
Cà đời này chắc là không còn cơ hội nữa rồi.
Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng ra gương mặt trắng trẻo đáng yêu của Tiểu Vãn Nhiên, nhớ đến cảnh cô bé gọi anh là ‘chú lừa đảo’.
Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu… tại sao một người không thích trẻ con như anh lại có tình cảm đặc biệt với Tiểu Vãn Nhiên.
Máu mủ đúng là một thứ kỳ diệu!
Mặc dù Nam Cung Thiên Ân đã tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Thêm vào đó từ lúc biết được sự thật, thái độ của anh đối với Bạch Tinh Nhiên lạnh nhạt hẳn, không chịu uống thuốc, thậm chí còn không muốn nhìn thấy cô.
Bạch Tinh Nhiên không có cách nào đành nhờ lão phu nhân mang thuốc vào cho anh, khuyên bảo anh nguôi giận. Lão phu nhân hỏi có chuyện gì, cô cũng chỉ ậm ừ không dám nói.
Lão phu nhân ngồi bên giường hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Sao? Không có gì muốn nói với bà à?”.
Nam Cung Thiên Ân yếu ớt mở mắt ra nhìn lão phu nhân, bà ta lại nói:
“Cháu xem, đã mệt thế này rồi còn bày đặt giận dỗi, cháu nói bà nghe, rốt cuộc Tinh Nhiên nó đã làm gì sai mà cháu lại như thế?”.
Thấy Nam Cung Thiên Ân im lặng không nói gì, lão phu nhân nói tiếp: “Thôi được rồi, hai đứa không muốn nói bà cũng không hỏi nữa. Nhưng lớn rồi, có giận dỗi gì thì về nhà đóng cửa bảo nhau, còn thuốc thì vẫn phải uống chứ, nào, mau dậy uống thuốc đi”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn lão phu nhân hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Bà nội… bà thật sự đã chấp nhận Tinh Nhiên rồi sao?”.
“Đương nhiên”, lão phu nhân gật đầu.
“Không moi tim cô ấy chứ?”.
Lão phu nhân á khấu, không ngờ anh lại hỏi như vậy.
Nam Cung Thiên Ân thấy lão phu nhân không nói gì, thì có phần kích động, cao giọng nói: “Bà, không phải bà vẫn tin vào cái lời đồn nhảm nhí đấy chứ?”.
“Bà… không mà”, lão phu nhân mặc dù vẫn tin, nhưng Nam Cung Thiên Ân
đã lấy tính mạng của mình ra để bảo vệ cô, bà ta nào còn dám làm gì cô nữa.
Nam Cung Thiên Ân hiểu rõ tính bà ta nhất, anh sợ nếu bệnh tình của anh chuyển biến xấu, không có anh bảo vệ, bà ta sẽ nhất thời nghĩ quẩn mà làm tổn hại Bạch Tinh Nhiên: “Bà, bà nghe cháu nói, nếu bà làm tổn hại cô ấy, cháu có chết cũng không tha thứ cho bà đâu…”.
“Phủi phui cái mồm, ăn nói luyên thuyên”, lão phu nhân không vui ngắt lời anh.
“Cháu nói thật đấy, Bạch Tinh Nhiên mà có chuyện gì, thì dù bệnh cháu có khỏi, cháu cũng sẽ chết theo cô ấy”.
“Được rồi, đừng có uy hiếp bà, bà không động vào nó là được chứ gì”, lão phu nhân không muốn nghe đến
“Được rồi, đừng có uy hiếp bà, bà không động vào nó là được chứ gì”, lão phu nhân không muốn nghe đến chuyện chết chóc, đành phải hứa với anh.
Nam Cung Thiên Ân yên tâm, tiếp tục nói: “Phải rồi bà, có chuyện này chắc Tinh Nhiên chưa nói với bà đâu nhỉ? Bà còn nhớ cô bé lần trước cháu nhờ bà đưa về nhà chăm sóc không? Con bé là con gái ruột của cháu và Tinh Nhiên đấy”.
“Cháu nói gì cơ?”, lão phu nhân kinh ngạc hỏi.
“Bà không nghe nhầm đâu”, Nam Cung Thiên Ân cười: “Đứa bé bị mất năm đó không phải là con cháu nhà Nam Cung, chắt ruột của bà chính là Vãn Nhiên”.