Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 81: Hạnh phúc nho nhỏ



Cô không thoải mái cử động cơ thể: “Cháu không sao”.

Lão phu nhân không yên tâm, cứ bắt chị Hà đi mời bác sĩ về khám.

Chị Hà nghĩ một lúc, nói: “Lão phu nhân, tôi nghĩ thiếu phu nhân lo lắng đúng đấy, việc này không được để đại thiếu gia biết, nếu không với tính cách của đại thiếu gia nhất định sẽ ép thiếu phu nhân bỏ đứa bé”.

“Nó dám?!”, ánh mắt lão phu nhân sắc lẹm.

“Đại thiếu gia vẫn luôn kháng cự việc sinh con, hôm nào đó lén lút bỏ vào bát của thiếu phu nhân một viên thuốc phá thai, đứa trẻ không còn, lão phu nhân chẳng phải cũng không làm gì được cậu ấy sao?”.

Chị Hà nói đúng là rất có lý, lão phu nhân tin là chuyện này đứa cháu bảo bối của bà ta nhất định có thể làm ra được, trầm ngâm một lúc mới nói: “Vậy việc này trước mắt cứ giấu đã, đừng để người thứ tư biết được”.

“Phải rồi, Ánh An, ngoài cháu ra còn ai biết cháu mang thai không?”, bà ta kéo tay Bạch Tinh Nhiên hỏi.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, ngoài Diêu Mỹ ra thì không còn ai biết hết, cô tin là Diêu Mỹ sẽ không nói ra ngoài, cũng chẳng có lí do gì để nói. Thế là lắc đầu: “Không ạ”.

“Vậy thì tốt”, lão phu nhân tươi cười vui vẻ: “Bên phía Thiên Ân cháu không cần lo, đợi đứa bé sinh ra rồi, bà xem thằng nhóc đó còn có thể làm gì được”.

“Phải đấy, cũng không thể giết đứa bé được”, chị Hà cũng đứng một bên tươi cười phụ họa.

Nghe hai người họ kẻ tung người hứng vui vẻ nói chuyện, trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại cảm thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn, có ai mang thai mà phải đề phòng bố ruột của đứa bé như phòng giặc giống cô không?

Lão phu nhân phấn khởi xong, cuối cùng nghĩ đến Bạch Tinh Nhiên còn chưa ăn sáng, đói rồi ảnh hưởng đến đứa chắt của bà ta thì không tốt. Bà ta lập tức lại nắm lấy tay Bạch Tinh Nhiên kẽ cười nói: “Xem bà kìa, chỉ biết vui, quên mất cháu còn chưa ăn sáng. Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước, đợi Thiên Ân ra khỏi nhà rồi mời bác sĩ của gia đình đến xem có bị thương đến thai nhi không”.

Ban nãy đánh một gậy mạnh như thế, giờ nghĩ lại thôi cũng thấy hối hận.

Bạch Tinh Nhiên không nói gì đứng dậy khỏi sofa, đi theo bọn họ ra khỏi phòng ngủ sang phòng ăn.

Trong phòng ăn, ngoài Nam Cung Thiên Ân đang thong thả ung dung ăn bữa sáng, thì tất cả những đứa cháu khác đều như ngồi trêи đống lửa, không dám động đũa. Nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đi ra từ đằng sau lão phu nhân, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán vào vết ửng đỏ trêи má của Bạch Tinh Nhiên.

Mọi người đều không bất ngờ việc Bạch Tinh Nhiên bị đánh, nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ, là tại sao lão phu nhân không đuổi Bạch Tinh Nhiên đi, nếu là lúc trước, lão phu nhân sớm đã đánh cho một trận nhừ tử sau đó ném ra khỏi nhà Nam Cung rồi.

Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn Bạch Tinh Nhiên, trong ánh mắt không hề có sự đồng cảm nào.

Trong mắt anh, người phụ nữ nhiều lần phạm lỗi này không xứng đáng được đồng cảm, cũng không đáng được giữ lại.

Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được sự lạnh lùng, trái tim lạnh lẽo đến đóng băng của anh.

Hóa ra những khoảnh khắc đẹp đẽ trong bệnh viện, tất cả đều chỉ là một giấc mộng đẹp, người đàn ông này rốt cuộc vẫn sẽ quay trở về với bản chất của anh, lạnh lẽo vô tình!

Cô như một cái máy đi đến chỗ ngồi chuyên dành cho mình.

Lão phu nhân cũng đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm khắc vốn có hàng ngày, nhìn mọi người một lượt nói: “Hôm nay bà ở đây nhắc lại một lần nữa, từ đường nhà Nam Cung thờ cúng linh vị của tổ tông của nhà Nam Cung qua nhiều thế hệ, linh thiêng không thể xâm phạm, sau này nếu như ai còn dám tự động đi vào, bà sẽ không tha đâu! Nghe rõ chưa?”.

“Nghe rõ rồi ạ”, mọi người đồng loạt gật đầu, hai bên má đỏ au của Bạch Tinh Nhiên bọn họ đều đã nhìn rõ rồi.

Nam Cung Thiên Ân đặt dao dĩa xuống, vừa lấy giấy ăn lau khóe miệng vừa cười nhạo giễu cợt: “Bà, cháu còn tưởng bà sẽ đuổi cô ta đi, sau đó lại cho cháu xem mắt một cô vợ khác chứ”.

Lão phu nhân liếc anh một cái, trước khi giáo huấn Bạch Tinh Nhiên, bà ta thực sự là có ý này. Có điều bây giờ Bạch Tinh Nhiên đã mang thai, đương nhiên là bà ta đổi ý rồi.

Bà ta né tránh ánh mắt nhìn thẳng sang của Nam Cung Thiên Ân, hắng giọng một cái rồi nói: “Nhẫn vẫn ở trêи tay nó, coi như nó gặp may, có điều lần sau nếu còn tái phạm, tôi nhất định sẽ không vì một cái nhẫn mà tha cho cô đâu”.

Nửa câu sau là nói với Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nói: “Cháu biết rồi ạ”.

Trong lòng thì lại âm thầm nghiến răng: Nam Cung Thiên Ân! Anh ác lắm!

Ăn sáng xong, Bạch Tinh Nhiên cùng với Phác Luyến Dao đi về phòng.

Phác Luyến Dao tìm được hộp thuốc, vừa thương hại giúp cô xử lý vết tấy đỏ trêи mặt vừa trách móc: “Chị đấy, thật ngốc chết đi được, lâu như vậy rồi mà vẫn không hiểu con người của bà nội sao? Bà nội trước giờ là người nói một là một hai là hai, đã dạy dỗ ai thì sẽ vừa nghiêm khắc vừa tàn nhẫn”.

Bạch Tinh Nhiên bị cô ta nói như thế, thì ấm ức nước mắt lưng tròng.

Phác Luyến Dao tiếp tục trách: “Em dặn dò chị lần nữa, đừng có để ý đến mấy cái lời đồn về nhà Nam Cung, đừng phạm vào những điều cấm kỵ nhà Nam Cung, chị lại chạy đến từ đường điều tra ngọn ngành, giờ biết sai chưa?”, cô ta nói rồi nâng ngón áp út của Bạch Tinh Nhiên lên: “Cũng may có chiếc nhẫn này, nếu không chị sớm đã bị bà nội ném ra khỏi nhà Nam Cung rồi”.

Bạch Tinh Nhiên lặng lẽ nghe những lời trách móc của Phác Luyến Dao, trong lòng cảm thấy rất chua xaojót.

Vào lúc này, trong lòng cô vẫn đang nghĩ xem cảnh tượng tối qua không biết là thật hay là mơ, cô cảm thấy bản thân hết thuốc chữa rồi!

Chị Hà dẫn bác sĩ của gia đình tới, Phác Luyến Dao đứng dậy khỏi ghế sofa, rõ ràng là cảm thấy ngạc nhiên với việc bác sĩ đến. Dù sao với tình cảnh bây giờ của Bạch Tinh Nhiên, không thể đãi ngộ tốt thế được.

Bạch Tinh Nhiên thấy bác sĩ đi vào, ngồi trêи ghế sofa không nói lời nào.

Chị Hà nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, rồi nói với Phác Luyến Dao: “Phác tiểu thư, vừa nãy lão phu nhân dùng gậy đánh thiếu phu nhân, tôi lo lắng cô ấy bị nội thương nên bảo bác sĩ đến xem sao”.

“Bà nội còn dùng gậy đánh chị sao?”, Phác Luyến Dao quay sang Bạch Tinh Nhiên, đầy vẻ quan tâm: “Vậy sao ban nãy chị không nói với em, em có thể xem giúp chị mà”.

“Không cần đâu, Luyến Dao, em đi làm đi, để bác sĩ xem cho chị là được rồi”, Bạch Tinh Nhiên cười nhạt với cô ta.

Sau khi Phác Luyến Dao đi, bác sĩ gia đình làm kiểm tra đơn giản cho Bạch Tinh Nhiên, xác nhận việc cô có thai, hơn nữa thai nhi rất khỏe mạnh.

Chị Hà lập tức nói tin vui này cho lão phu nhân, lão phu nhân không giấu được tâm trạng vui sướиɠ, cứ muốn nghe nhịp tim của chắt trai.

Nghe tiếng nhịp tim thình thịch của em bé phát ra từ máy nghe tim thai, lão phu nhân vui mừng nói: “Mọi người nghe đi, có giống tiếng tàu hỏa đi trêи đường ray không?”.

“Giống, giống lắm”, chị Hà đứng một bên gật đầu: “Vừa nghe là biết em bé rất khỏe mạnh”.

“Phải, khỏe mạnh, chắc chắn là khỏe mạnh!”.

Bạch Tinh Nhiên nghe bọn họ nói, càng nghe càng thấy giống tiếng tàu hỏa, đây là con cô, đứa bé vẫn còn sống sờ sờ!

Môi cong lên, bất giác cùng cười hạnh phúc với mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.