Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 96: Tìm cô ấy cả buổi tối (3)



Ra khỏi khách sạn, làn gió biển phả đến trước mặt đem theo một chút se lạnh, cảm giác vô cùng thoải mái. Bạch Tinh Nhiên lấy tay kéo lại chiếc áo gió rồi quay đầu sang nhìn Nam Cung Thiên Ân.

Trợ lý Nhan đi cùng hai người xuống dưới tầng nhìn thấy tài xế không chờ sẵn ở cửa, thế là cô ấy đi về một góc rồi gọi điện thoại.

Sau khi cúp máy thì đi về phía Nam Cung Thiên Ân, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Thiên Ân thiếu gia, Tiểu Lâm không ngờ là anh lại rời khỏi bữa tiệc sớm như vậy nên đã chạy đến khu phố mua sắm để mua quà cho bạn gái, giờ cậu ấy đang trêи đường về rồi ạ”.

Cô nói xong lại cúi đầu lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi anh, là tôi chưa dặn dò kỹ, tôi sẽ bảo cậu ấy sau khi về Châu Thành phải nộp đơn xin nghỉ việc”.

Vừa nghe thấy mấy chữ chủ động nghỉ việc, Bạch Tinh Nhiên vốn đang cúi đầu chơi điện thoại liền ngẩng đầu lên rồi nghìn về phía cả hai người: “Không phải chứ? Có vậy thôi mà đã đuổi việc người ta à?”.

Chỉ mỗi việc cỏn con vậy thôi, nên vừa nghe thấy cô đã không để bụng rồi.

Trợ lý Nhan nhìn sang cô và không nói gì, rõ ràng là đang chờ Nam Cung Thiên Ân lên tiếng.

Bạch Tinh Nhiên không sợ gì hết mà nói tiếp: “Làm gì có sếp nào lại như anh, đã nói là cùng ăn uống với nhau mà chưa được hai mươi phút đã rời đi, Tiểu Lâm lần đầu tiên đến Yên Thành, cậu ấy đoán anh ít nhất cũng phải một hai tiếng sau mới đi ra nên mới dám tranh thủ đi mua quà cho bạn gái. Riêng việc cậu ấy tình cảm với bạn gái như vậy cũng đủ để không thể tùy tiện đuổi việc cậu ấy rồi, tục ngữ có câu, người yêu gia đình mới yêu công việc, người yêu công việc mới tôn trọng nghề nghiệp, chẳng phải sao?”.

Trợ lý Nhan lén lút nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái rồi nói: “Thiếu phu nhân, đây là quy định của công ty”.

“Quy định là thứ khó thay đổi, nhưng con người thì có thể linh hoạt được mà, chuyện này cô không nói, tôi không nói và Thiên Ân thiếu gia không nói thì chẳng phải sẽ không có người thứ tư biết sao”, Bạch Tinh Nhiên lấy ngón tay chọc vào cánh tay của Nam Cung Thiên Ân nói: “Được rồi, đừng có xị mặt ra nữa, buổi tối nay đẹp thế này mà, cùng lắm thì chúng ta cũng đi dạo một vòng khu phố mua sắm đi”.

Nam Cung Thiên Ân quay đầu nhìn cô một cái, nói nhiều như vậy, lẽ nào đây mới là mục đích cuối cùng của cô ấy sao?

Thực ra nếu đợi Tiểu Lâm về đến nơi thì cũng không khó khăn gì, nhưng anh vẫn bước chân đi về hướng khu phố mua sắm kia, Bạch Tinh Nhiên trong lòng vui mừng, cô vội vàng đi theo phía sau anh.

Không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại bị cô thuyết phục, chỉ là không biết sau khi anh quay về liệu có đuổi việc cậu Tiểu Lâm đáng thương kia không?

Giờ này cũng đúng là lúc khu phố mua sắm nhộn nhịp nhất, hai bên đường toàn là những cửa hàng bày bán các loại đặc sản của Yên Thành, đâu đâu cũng thấy những khách du lịch xách trêи tay những túi to túi nhỏ.

Nam Cung Thiên Ân không thích ồn ào, lại cái bộ dạng không có hứng thú như hôm qua. Còn Bạch Tinh Nhiên vừa thấy bầu không khí náo nhiệt thì máu trong người cô như muốn sôi trào, chỉ muốn đi lượn khắp các gian hàng và sờ lên tất cả những thứ đồ kia.

Khi đi qua một cửa hàng bán áo choàng, Bạch Tinh Nhiên vừa nhìn vào các mẫu mã áo choàng bên trong, vừa tò mò hỏi: “Thiên Ân thiếu gia, anh ngần này tuổi rồi đã bao giờ mua quà cho bà nội chưa?”.

Chờ mãi vẫn không thấy câu trả lời, Bạch Tinh Nhiên quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân đang đờ đẫn nhìn về một phía nào đó. Cô nhìn theo hướng mà anh nhìn, xuyên qua đám đông, từ phía xa cô thấy một cô gái nhỏ tuổi đang đứng chọn đồ trang sức ở một cửa hàng đồ trang sức.

Cô gái đó đứng nghiêng so với ánh nhìn của cô, tóc dài ngang vai, thân hình cao dỏng. Cô ấy cúi đầu chăm chú chọn lựa, vài cọng tóc mai rũ bên má cô gái khiến che đi một phần mặt của mình.

Kể cả như vậy thì từ góc độ này nhìn qua vẫn khiến cho người ta có cảm giác hơi quen thuộc.

Nếu chưa từng nhìn bức ảnh Chu tiểu thư bên trong điện thoại của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên sẽ nghĩ Nam Cung Thiên Ân cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đơn giản là thích ngắm nhìn những cô gái đẹp trêи đường thôi.

Cô gái này giống như là ông trời đem đến để giải tỏa bớt nỗi nhớ trong lòng Nam Cung Thiên Ân vậy, đến bất ngờ và đi cũng nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng của cô gái trước cửa hàng trang sức đó nữa.

Nam Cung Thiên Ân đờ đẫn nhấc chân bước theo để tìm, Bạch Tinh Nhiên vội vàng kéo tay anh lại và nói: “Thiên Ân thiếu gia, tôi đang hỏi anh đó”.

Nam Cung Thiên Ân hơi giật mình, khuôn mặt như chợt tỉnh ra, anh quay đầu lại hỏi: “Cái gì cơ?”.

Anh đang làm cái gì vậy? Đã nhiều năm như vậy mà vẫn còn ảo tưởng có thể gặp lại cô ấy ở khu phố mua sắm quen thuộc này sao? Trong lòng đầy sự tự giễu cợt và cười khổ, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà nhìn theo hướng vừa rồi mà cô gái đã biến mất.

Đúng là giống thật!

Bạch Tinh Nhiên giả vờ như mình không biết gì cả, cô cười rồi lại hỏi: “Anh đã bao giờ mua quà tặng bà nội chưa?”.

“Chưa”.

“Vậy chúng ta đi mua cho bà một chiếc áo choàng đi được không?”.

“Được”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, hơi mất tập trung.

Bạch Tinh Nhiên kéo anh đến cửa hàng bán áo choàng, vừa chọn khăn choàng vừa mặc cả với chủ cửa hàng, chủ cửa hàng vừa nghe thấy cô mua cho bà liền từ trêи kệ lấy ra một chiếc màu tối một chút rồi đưa cho cô: “Tiểu thư, chiếc màu đỏ gụ này đẹp lắm, khá là phù hợp với phụ nữ lớn tuổi, hơn nữa khoác lên người cũng trông rất quý phái”.

“Có giảm giá không?”, Bạch Tinh Nhiên đón lấy rồi nhìn, trông đúng là đẹp thật, phù hợp với những phụ nữ lớn tuổi giàu có dùng.

Chủ cửa hàng cười nói: “Giá có niêm yết ở đó rồi, tuy hơi đắt một chút nhưng tiền nào của nấy mà”.

Giá đúng là hơi đắt thật, nhưng với thân phận và địa vị của lão phu nhân, nếu mua đồ rẻ tiền để tặng cho bà ta thì không thích hợp cho lắm, mua loại đắt chút vẫn hơn.

Cô cầm chiếc áo choàng rồi quay người lại hỏi Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân thiếu gia, anh cảm thấy thế nào?”.

Chỉ là sau lưng cô đã không còn bóng dáng của Nam Cung Thiên Ân đâu nữa, cô đặt chiếc áo choàng xuống rồi đi nhanh ra khỏi cửa hàng.

Không thấy, vẫn không thấy.

Rốt cuộc anh ấy vẫn đi, là đi tìm cô gái ban nãy nhỉ? Bạch Tinh Nhiên hít sâu một hơi.

Vừa rồi kéo anh ấy lại, giữ anh ấy thực ra chính là muốn nói với anh ấy, những người từng bỏ rơi mình thì kể cả có ở gần ngay trước mặt cũng không đáng để bản thân phải đuổi theo nữa.

Nhưng rất rõ ràng rằng Nam Cung Thiên Ân không hề để ý những điều này, tình yêu mà anh dành cho người con gái ấy đã sâu đậm đến mức không thể phân biệt đúng sai, không cần biết nguyên tắc như thế nào nữa.

Một mình đi trêи con đường ven biển, gió biển se lạnh thổi đến, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên rùng mình một cái. Vừa rồi cảm thấy gió biển của Yên Thành thổi vào mặt khá là dễ chịu, còn lúc này lại cảm thấy lạnh như dao cắt.

Thì ra đến gió thổi cũng phải xem tâm trạng thế nào, khi tâm trạng tốt thì cái gì cũng đều tốt, gió mát, cảnh đêm đẹp, Nam Cung Thiên Ân càng đẹp hơn.

Lẽ nào mấy ngày hôm nay đã quen với việc có Nam Cung Thiên Ân bên cạnh rồi cho nên lúc này khi chỉ còn lại một mình cô mới cảm thấy cô đơn và khó chịu như thế?

Không, cô không phải một mình, cô vẫn còn nó...

Bàn tay bất giác đặt nhẹ lên chiếc bụng vẫn phẳng lì, Bạch Tinh Nhiên cười gượng mà thì thầm nói: “Bảo bối của mẹ, mẹ lại mơ tưởng hão huyền rồi phải không?”.

Bài học trước đây chưa đủ đau, nên lại mơ về việc hòa nhịp trái tim và tâm hồn với anh để thay thế người phụ nữ đó.

Đúng là... không biết tự lượng sức mình!

Bạch Tinh Nhiên một mình trở lại khách sạn, khi cô về đến nơi, trong phòng bật đèn sáng trưng, nhưng không thấy bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đâu cả, trong lòng cô có chút thất vọng.

Đã mười giờ rồi, vậy mà anh vẫn chưa quay về.

Cô hít nhẹ một hơi, ném những túi đồ lên trêи ghế sofa, tìm đại một bộ đồ ngủ rồi đi vào trong nhà tắm.

Nam Cung Thiên Ân đến tận mười hai giờ mới trở lại khách sạn, khi anh về đến nơi thì thấy Bạch Tinh Nhiên đang ngồi gật gà gật gù trêи ghế sofa trong phòng ngủ, người cô nghiêng tựa vào tay vịn của sofa.

Cô chỉ chợp mắt thôi vì còn đang chờ Nam Cung Thiên Ân về.

Cho nên kể cả Nam Cung Thiên Ân đã bước đi rất nhẹ rồi nhưng cô vẫn tỉnh dậy.

Cô từ từ mở hai mắt ra, trước mặt cô là Nam Cung Thiên Ân đang cầm bộ chiếc áo vest trêи tay, áo sơ mi đang mặc trêи người đã tháo đi hai chiếc cúc, trông xộc xệch nhưng không mất đi sự hoang dã.

Cô đứng lên vừa dùng tay chỉnh lại đầu tóc và quần áo của mình vừa nói: “Anh về rồi à”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.