Anh ta gọi cô là Lệ phu nhân, không phải Tô tiểu thư.
Tô Thiên Từ có chút ngoài ý muốn.
Cô còn tưởng rằng, Liễu An An vừa vào sẽ được bảo lãnh ra luôn, không nghĩ tới, uy danh của Lệ Tư Thừa cũng lớn quá rồi!
Bên môi khẽ nâng lên thành một nụ cười nhẹ, Tô Thiên Từ chớp mắt, nói: "Tôi sẽ cho luật sư của tôi qua đó, tội phỉ báng người khác, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế. Vất vả cho các anh rồi!"
Lời này, hoàn toàn không biểu đạt ý gì.
Nhưng người cảnh sát kia cũng không phải ngu ngốc, liền hiểu ý của cô, "Được, Lệ phu nhân khách khí quá rồi!"
Mới vừa cúp điện thoại, không đến mười phút sau, lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
Ba chữ cực kỳ quen thuộc, Đường Mộng Dĩnh.
A, đến rồi!
Tô Thiên Từ tiếp nhận điện thoại, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, ánh mắt tĩnh lặng mà ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, không mở miệng trước.
"Tô Thiên Từ, cậu có ý gì?" Câu đầu tiên Đường Mộng Dĩnh nói chính là chất vấn.
"Có ý gì là sao, tôi nghe không hiểu!"
"Rốt cuộc em gái tớ đã làm gì quá đáng với cậu, mà cậu lại làm như thế! Cậu có biết việc này sẽ hủy hoại cả cuộc đời của nó không?"
Quan hệ giữa Đường Mộng Dĩnh và Liễu An An không tính là quá tốt, nhưng cũng không tệ.
Vừa rồi cô ta phái người đến nộp tiền bảo lãnh cho Liễu An An, thì bên kia trực tiếp trả lời một câu: Tội phỉ báng, không thể thả người!
Một câu liền chọc cho Đường Mộng Dĩnh tức giận.
Nếu như không có người bên trên chỉ đạo xuống, bọn họ làm sao dám mạo hiểm đắc tội với Đường gia, mà tiếp tục tạm giam Liễu An An?
Cho tới bây giờ Lệ Tư Thừa đều khinh thường loại chuyện này, nên cô ta liền nghĩ ngay đến Tô Thiên Từ!
Tô Thiên Từ cười nhẹ một tiếng, hỏi lại: "Thời điểm cô hạ dược với tôi, sao cô không nghĩ đến cô cũng đang hủy hoại một đời của tôi?"
Lúc trước, ở buổi họp lớp Liễu An An ác ý phỉ báng cô bán thân, được bao nuôi, sao không nghĩ tới sẽ hủy một đời của cô?
Năm đó tính cả chuyện Lệ Tư Thừa bị bọn xấu bắt cóc, xém chút đã hại chết anh. Cô cứu anh lại bị giá họa thành kẻ cầm đầu, sao cô ta không nghĩ tới việc sẽ hủy một đời cô?
Rồi chuyện xảy ra với Đường phu nhân, ở trước mặt mọi người vu khống cô, hãm hại cô, sao cô ta không nghĩ tới sẽ hủy một đời cô?
Mặc dù ở kiếp này, những chuyện này còn chưa có xảy ra.
Nhưng, cô sẽ nhớ kỹ cả một đời!
Những gì cô ta nợ cô, sớm muộn gì cô cũng đòi lại từng chút từng chút một!
Bây giờ cô ta lại đem tội lớn như vậy chụp xuống đầu cô, diễn bộ mặt chính nghĩa cũng giỏi lắm!
"Có lời gì, đến quán cà phê đường XX mà nói, vừa vặn, tớ cũng có chuyện muốn hỏi cậu!" Đường Mộng Dĩnh quẳng xuống câu nói này, liền trực tiếp ngắt điện thoại rồi.
Tô Thiên Từ cầm di động, cũng cũng không để ý tới, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Cô là cố tình bật loa ngoài, tài xế Tiểu Dương cũng nghe được giọng của Đường Mộng Dĩnh.
Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Tô Thiên Từ, hỏi: "Phu nhân, đã đi qua đường XX rồi, có cần quay đầu lại không?"
Tô Thiên Từ mở mắt ra, cười đến ý vị thâm trường: "Tôi đã đồng ý đi sao?"
Ánh mắt Tiểu Dương hơi khó hiểu, nhất thời không biết nói gì.
Hình như, thật sự không có!
Nhưng trước kia không phải là cô sẽ đi sao?
Đường tiểu thư là thanh mai trúc mã của Lệ tiên sinh, cứ thế mặc kệ cô ta thì có sao không?
Tiểu Dương tài xế muốn nói cái gì, nhưng Tô Thiên Từ đã lần thứ hai nhắm mắt lại, giống như là ngủ thiếp đi rồi. Yên tĩnh, trầm lặng giống như có một lớp sương mù bao quanh người cô, khiến cho người khác có cảm giác thần bí dị thường.
Tựa hồ, phu nhân có chút không giống như trước nữa.