Người Yêu 2d

Chương 20: 20: Hệ Thống Rút Thưởng




o
Lịch Duyệt Tinh không tin câu cuối kia của Dạ Du.
Sau khi nỗi kích động ban đầu qua đi, hắn cũng tỉnh táo trở lại.
Chẳng cần biết cuối cùng Chung Điểm có đổi cách tính không thì đều phải thông qua đề án nội bộ, thảo luận nội bộ, bỏ phiếu nội bộ.

Còn phải thông báo cho nhóm tác giả đã ký hợp đồng các tính năng mới, thu thập ý kiến, thử vận hành.
Sau một loạt thủ tục, nhanh thì một hai tháng, chậm thì hai ba tháng cũng chưa xong.

Mà thời hạn truyện mới của một quyển sách chỉ tối đa chừng ba mươi ngày.
Tới khi ấy, “Cửu Độ” đã rời khỏi bảng truyện mới từ lâu.

Hắn mặc xác Chung Điểm đổi phép toán thành cái khỉ gì, dù sao chí ít trong vòng hai năm cũng chả liên quan tới hắn.
Làm rõ tình hình, Lịch Duyệt Tinh cũng chẳng còn gì để nói, hắn lấy đồ ăn ngoài lững thững tới muộn.

Sau khi ăn xong bữa trưa đơn giản, hắn về lại chỗ ngồi, rút dây mạng tắt điện thoại, tạo cho mình một hoàn cảnh yên tĩnh không bị quấy rầy, sau đó bình tâm bắt đầu viết truyện.
Là một tác giả, bạn có thể điên có thể nhây có thể trái tim thủy tinh.
Nhưng không thể không viết truyện.
Mà tốt nhất là đừng viết dở quá.
Bình tâm, nhưng lần này tiến độ lại không quá lý tưởng.
Điều này rất thường thấy khi viết truyện, rõ ràng dàn ý chi tiết không thiếu cái gì, trong đầu biết tiếp theo phải viết ra sao, thế nhưng lại cứ viết không thuận tay, khiến người ta cảm giác không cháy nổi, nhầm lẫn sai sót.
Thường mà viết vào lúc này thì sẽ có chuyện.
Lịch Duyệt Tinh quyết đoán để tiểu thuyết đấy, tìm bừa một quyển sách, giở hết thì lại thay quần áo xuống nhà chạy mấy cây số.
Chờ chạy xong trở về phòng, tư duy tắc nghẽn đã thông, Lịch Duyệt Tinh xóa chỗ sai bằng một cú nhấp chuột, sau khi quyết đoán sửa thì viết lại nội dung từ đầu.
Viết tiếp, thời gian quả thực không ngắn.
Ngoài việc Lịch Duyệt Tinh vẫn nhớ nhung nhóc tí hon, nhớ ra phải online chào hỏi vào buổi trưa hôm sau, thì chính là cột mình vào máy tính viết luôn tay.
Chờ trạng thái dài đằng đẵng này kết thúc triệt để thì đã tới sáng ngày thứ ba.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên bệ cửa sổ sau máy tính, mấy chú chim sẻ đậu ở đó ríu ra ríu rít, chẳng biết đang buôn chuyện gì.
Lịch Duyệt Tinh thống kê số chữ sau cùng, tổng cộng hơn ba mươi nghìn chữ.

Hắn bỏ máy tính đấy, nghĩ bụng:
Có hot hay không siêu hình quá, không nghĩ đến.

Nhưng quyển này không hề bị kẹt, viết rất thuận, còn cực thoải mái.
Sau một hồi yên lặng thoải mái, Lịch Duyệt Tinh lại nghĩ đến nhóc con trong game, nỗi nhớ nhung trào dâng, không nhịn được vào game nhìn.
Ba ngày, sân vườn đã thay hình đổi dạng.
Bữa tiệc bí đỏ tráng lệ hấp dẫn không thấy đâu nữa, ánh nắng lần nữa chiếu rọi chốn nho nhỏ này.

Góc sân không chỉ được khai khẩn mà còn được trồng trọt, tất cả đều xanh mơn mởn, bừng bừng sức sống, tô điểm cho khoảnh sân mộc mạc giản dị.
Lịch Duyệt Tinh rất để ý đến mầm bí đỏ.
Mười hạt giống, mười quả bí đỏ, không thiếu một quả, giờ đây tất cả đều tròn vo vàng ươm trên đất nâu, kích thước to lớn, sinh trưởng tốt, nhìn phát biết ngay có thể hái để dùng.
Lịch Duyệt Tinh nhấp lần lượt từng quả để thu hoạch, phát hiện mỗi cây trồng đều có thời gian đếm ngược, nhấp vào thì nhảy ra, chắc là thời gian còn lại cho thu hoạch.
Ngắn nhất chỉ hơn một phút, dài nhất cũng chỉ còn năm phút.
Còn năm phút là có thể thu hoạch được ba mươi rau củ và mười quả bí đỏ, ngẫm lại cũng khá là kích động nhỉ?
Lịch Duyệt Tinh đang thầm chờ đợi, bỗng dưng cửa phòng mở ra, nhóc con xách xô nước đi ra ngoài sân.
Hơn một ngày không ở chung với nhóc tì, hắn tập trung nhìn, phát hiện trên người nhóc con cũng thay đổi.
Cậu đang mặc bộ quần áo “Không cho trốn” tự làm, nhờ cắt may mà vạt áo vẫn xiên vẹo, để lộ hơn nửa bả vai, phần còn lại thì như cái bao tải.

Bao tải còn đỡ, chẳng biết có phải bộ quần áo này dính đất trong quá trình mặc không mà nom bẩn thỉu lem luốc.

Hai thứ chồng lên nhau, khiến nhóc con trông y như đứa bé được nhà ai lượm về, bắt cậu làm ô sin.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn không khỏi suy ngẫm.
Chắc cách nuôi con của mình không có vấn đề gì đâu nhỉ? Mà sao con yêu trông như nhóc đáng thương thế.
Hắn gõ chữ: “Tôi tới rồi.”
Nhóc con đi về phía khu gieo trồng dừng lại, xoay đầu bốn phía, chẳng mấy chốc lại xách xô nước đi tiếp về phía trước, chỉ có bóng thoại nho nhỏ nhảy ra khỏi đầu.
Túc Minh Khiêm: “Bạn hết bận việc rồi à?”

Lịch Duyệt Tinh: “Sao nhóc biết tôi bận công việc?”
Nhóc con rất nhỏ, xô nước khá to, hắn nhìn mà thấy mệt, không khỏi đè ngón tay xuống xô nước, xem có thể nhấc lên không.
Được thật luôn.
Cái xô được Lịch Duyệt Tinh cầm lên, giữ ở đầu ngón tay, di chuyển một mạch tới mép cây trồng thì để xuống.
+1 nhẹ nhàng.
Tay Túc Minh Khiêm trống trơn, rốt cuộc cậu có thể rảnh tay sửa sang quần áo của mình.

Cậu trả lời: “Suy luận đơn giản.”
Thanh niên, không bận công việc thì bận yêu đương.
Nếu bận yêu đương thì sao có thể dành thêm tình cảm cho cậu được?
Tất nhiên chỉ có một lựa chọn là làm việc thôi.
Lịch Duyệt Tinh: “Gần gần thế, viết đủ bản thảo cho khoảng năm ngày, tới đây xả hơi một lát.

Xô nước này để làm gì thế?”
Túc Minh Khiêm giải thích: “Tưới cây.

Lẽ ra phải xới đất, bón phân, tưới tiêu, nhưng tôi không tìm thấy phân bón, hai ngày nay bạn cũng bận rộn, tôi chỉ đành thử xới đất và tưới nước, trông chúng mọc tốt lắm.”
Là rất tốt.
Lịch Duyệt Tinh cảm thấy đống rau này đều trông tràn trề sức sống, hắn cũng biết người ngợm Túc Minh Khiêm bẩn thỉu là do đâu.
Trong một chốc có hơi áy náy.
Con yêu cực khổ rồi!
Hắn quyết định bù đắp cho đối phương: “Bé cưng à, tôi thấy nhóc vẫn hơi ít quần áo, hay là tôi làm thêm mấy bộ để nhóc thay thường xuyên nhé? Lần này chúng mình làm áo sơ mi trắng, làm cả thảy năm bộ luôn, trước ngực viết chữ “Cày ruộng đương buổi ban trưa”, thấy sao hả?”
Túc Minh Khiêm: “…”
“Nếu như không đủ.” Lịch Duyệt Tinh lại bày tỏ, “Có thể thêm năm bộ nữa, viết phần tiếp theo của bài thơ, “Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày”.”
Túc Minh Khiêm: “…”
Liên tiếp hai cái -1 lạnh nhạt.
Túc Minh Khiêm từ chối nói chuyện, cúi đầu cầm gáo bắt đầy vẩy nước.
Gáo nước thứ nhất tạt vào không trung, lúc hợp lại cùng ánh nắng biến thành đủ mọi màu sắc, bỗng nhiên “tinh” một tiếng, cây rau đầu tiên cho thu hoạch!
Tiếp theo, tiếng tinh liên miên bất tận, giống như một điệu hát dân gian đồng ruộng, cả một ruộng rau xanh lần lượt cho thu hoạch!
Túc Minh Khiêm sững sờ vì hiệu ứng đặc biệt này: “Vầy là thu hoạch được rồi hả?”
Lịch Duyệt Tinh trả lời chắc chắn: “Thu hoạch được rồi!”
Trên màn hình, tất cả những rau củ này đều có thêm một bàn tay giả lập nho nhỏ, nâng lên hạ xuống, đang vẫy gọi hắn thu hoạch tất cả.
Nhưng có chuyện cần phải làm trước khi thu hoạch.
Lịch Duyệt Tinh gõ chữ: “Bé con à, nhóc muốn ăn gì thì để lại, còn thừa thì tôi mang đi bán.”
Túc Minh Khiêm suy tính một lát, nhổ ít rau củ từ khu trồng rau.
Túi hạt giống tổng hợp đúng là túi hạt giống tổng hợp, Lịch Duyệt Tinh đảo mắt, nào là cải thìa, súp lơ xanh, ớt da hổ, vậy mà thấy hết, hai mươi hạt giống mà thấy tận mười lăm chủng loại.
Sau đó hắn phát hiện trong mười lăm chủng loại này, mỗi loại nhóc con chỉ lấy một phần ba, hai phần ba còn lại đều để trong đất.
Một hạt giống rau chắc là được khoảng một đĩa rau.
Một phần ba chính là một phần ba đĩa.
Lịch Duyệt Tinh không nhịn được hỏi: “Khẩu phần mỗi loại đủ không?”
Túc Minh Khiêm: “Mỗi loại không đủ, nhưng nhiều loại trộn chung một đĩa là đủ rồi.”
Lịch Duyệt Tinh: “… Mấy loại trộn chung?”
Túc Minh Khiêm: “Ừm.”
Lịch Duyệt Tinh: “Ngon vậy hả?”
Túc Minh Khiêm: “Đều là rau xanh nên cũng không xung đột.

Tôi muốn nếm thử mùi vị từng loại rau tôi trồng.”
Cậu nói thế, song lại không hề có ý định động đến bí đỏ bên cạnh.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Ờm, ô kê?
Không hiểu vì sao, tâm trí hắn lại hiện lên đĩa rau dại đen xì xuất hiện trong lời dẫn.
Hắn lắc đầu, xua đi những suy nghĩ đáng sợ, tiếp tục trò chuyện với nhóc tí hon: “Với cả, bé cưng này…”
Túc Minh Khiêm: “?”
Lịch Duyệt Tinh phát ra tiếng nghi hoặc, cố ý: “Tại sao bí đỏ lại ít thế nhỉ? Tôi nhớ lúc ấy tôi mua hai loại hạt giống bằng nhau mà.”
Túc Minh Khiêm: “…”
Lặng lẽ -1.

Cậu nói: “Hạt giống bí đỏ… có vẻ khó trồng, trong quá trình gieo trồng bị hỏng khá nhiều.”
Lịch Duyệt Tinh bừng tỉnh hiểu ra, dối trá: “Ra là vậy hả?”
Túc Minh Khiêm: “Là vậy đó.”
Lại lặng lẽ -1.
Lịch Duyệt Tinh lại lấy làm tiếc, vờ vịt: “Coi bộ không thể kiếm tiền bằng trồng bí đỏ đem bán rồi, tiếc thật đấy.”
Túc Minh Khiêm: “…”
Vẫn lặng lẽ -1.
Cùng lúc, cậu cúi đầu, chắp hai tay ra sau lưng, lấy chân nghiền đất.
Lịch Duyệt Tinh có cảm giác nhìn ra gì đó từ động tác nhỏ này, đúng lúc lời dẫn hệ thống vọt ra:
【Túc Minh Khiêm hơi ảo não】
【Túc Minh Khiêm nói nhỏ】
Túc Minh Khiêm: “Biết thế…”
Lịch Duyệt Tinh cảm thấy mình rất xấu xa, bởi vì hắn còn hỏi: “Biết gì cơ?”
【Túc Minh Khiêm giật mình kêu lên】
Túc Minh Khiêm: “Không có gì.”
Dốc sức -3.
Khục khục…
Tuy đã không còn hiệu quả nhân đôi độ thiện cảm nhưng vẫn phải biết điều một chút, tương đối là được.
Dù sao chết không thể làm một lần duy nhất là xong, làm xong một lần duy nhất là chết thật rồi.
Lịch Duyệt Tinh bình thường trở lại: “Rồi, nhóc bỏ đồ muốn ăn vào tủ lạnh đi nhé, tôi mang bán hết những thứ này.”
Túc Minh Khiêm: “Ừm.”
Cậu ôm rau, lúc trở về lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó độ thiện cảm đã giảm lại im lặng tăng lên một chút.
Lịch Duyệt Tinh nhác thấy, thật sự rất muốn khuyên con yêu nhà mình…
Con à, con biết không, con nói một đằng làm một nẻo, ngoài lạnh trong nóng lại còn đứng ngồi không yên, dáng vẻ cáu kỉnh và đáng yêu kết hợp như thế, sẽ chỉ làm người ta muốn bắt nạt con đến chết thôi.
Hắn nhìn nhóc con ôm rau vào bếp, nhét từng thứ vào tủ lạnh, rửa tay rồi đi tới trước tủ quần áo trong phòng ngủ, lấy áo sơ mi và quần của bộ trang phục hoàng tử vào phòng tắm.
Tầm ba phút, cửa tắm mờ lại mở ra.
Nhóc con thay quần áo một lần nữa xuất hiện, áo sơ mi thẳng thớm, quần tây suông dài, lại biến thành chàng hoàng tử bé sạch sẽ xinh đẹp.
Hoàng tử bé vẫn còn cầm bộ quần áo lao động kia.

Cậu để quần áo lao động vào giỏ quần áo, chờ vài giây sau thì lấy ra, gấp lại rồi cất vào trong tủ.
Một loạt động tác gọn gàng đâu ra đấy.
Lịch Duyệt Tinh cảm thấy thuộc tính sạch sẽ của con mình chắc chắn rất cao, tuyệt đối không giống hắn, dựa cả vào giúp việc gia đình kéo dài tính mạng.
Bấy giờ hắn mới dời sự chú ý sang chỗ rau còn lại, vẽ một vòng tròn, thu hoạch toàn bộ rau củ, còn lấy thêm được ba mảnh bí đỏ từ mười quả bí.

Tính ra có xác suất 30%, cao hơn khá nhiều số liệu 10% mà game bảo, vận may tràn trề.
Mảnh tự động vào nhà kho hệ thống.
Rau củ chất đống ở sân, chọt thêm cái nữa, một lựa chọn bán nhảy ra.
Lịch Duyệt Tinh phân biệt, phát hiện giá bán bí đỏ khá cao, một quả bí đỏ 1 điểm cống hiến, rau xanh thì bán theo lô, một bó mười cây rau 5 điểm cống hiến.

Bởi vì Túc Minh Khiêm nhổ lông nhạn bay qua*, cho nên ba bó rau giảm xuống 3 điểm cống hiến.
*Nguyên văn Nhạn quá bạt mao “雁过拔毛”: là một thành ngữ có nghĩa gốc để chỉ người võ nghệ siêu quần, sau để chỉ hạng người cơ hội, tham lam
Tính ra giá gốc 6 điểm cống hiến, bây giờ bán đi giá 19 điểm cống hiến.
Đại thể tăng gấp ba đã là ổn áp lắm rồi, dù sao hiện tại quy mô hãy còn nhỏ, nếu như cần cù chịu khó, trồng đầy sân thì có thể phát tài ở biệt thự lái xe con…
Hở?
Lịch Duyệt Tinh thấy có gì đó sai sai.
Hình như mình để lọt chỗ nào đấy thì phải.
Lịch Duyệt Tinh cẩn thận nghĩ lại, chợt phát hiện, trong đợt trồng trọt này, hắn gần như chẳng đóng góp gì, cả quá trình đều là nhóc tí hon làm việc.

Nói cách khác, khái niệm của game này là, nhóc con dựa vào cày, người chơi dựa vào nạp, không muốn cày thì hiến túi tiền, muốn túi tiền, thì nô dịch nhóc con?
Hiểu rõ tình huống, Lịch Duyệt Tinh im lặng chốc lát, cũng chỉ có thể chửi một câu: “Con game rác rưởi, sớm muộn cũng thăng.”
Nói xong, một nhấp bán hết rau, tổng điểm cống hiến ở góc trái trên cùng biến thành: 1155.
Đồng thời còn kèm thêm âm thanh hiệu ứng vàng rơi vào túi vui tai.

Trong lòng Lịch Duyệt Tinh ngứa ngáy, đột nhiên bắt đầu muốn bán nhiều thứ hơn, hưởng thụ cảm giác gom góp tiền của.
Nhưng mà…
Hắn nhìn một vòng quanh phòng, việc xây dựng phòng vẫn ở giai đoạn đầu, chưa có thứ gì để bán.

Thứ duy nhất có thể bán, chắc chính là ——
Lịch Duyệt Tinh đánh mắt về phía tủ quần áo, lấy ra bộ quần áo mình tự làm định mang đi bán.
Nhưng mà lần này chức năng bán lại là màu xám.
Hắn không từ bỏ chọt mấy lần đều không mở được chức năng xám, trái lại lời dẫn hệ thống nhấp nháy mấy cái.
Lịch Duyệt Tinh lại có dự cảm khó lường.
Hắn mở lời dẫn hệ thống.
【Chào bạn, quần áo bạn làm bằng chất liệu bình thường, kiểu dáng kém, không có giá trị thu mua】
【Chào bạn, quần áo bạn làm…】
【Chào bạn, quần áo…】
Ba thông báo giống y đúc xuất hiện trong khung trắng.
Lịch Duyệt Tinh thấy rất rõ, hắn hít sâu một hơi, nhịn, không nhịn được: “Cái con game rác rưởi này, tao nói cho mày biết nhé, nếu không phải nể mặt con yêu thì mày tiêu rồi!”
Game bất động như núi.
Bảo không thu mua thì không thu mua.
Người chơi đừng hòng uy hiếp hệ thống, lũng đoạn thị trường!
Đúng lúc này, một bóng thoại đột nhiên xuất hiện.
Không biết Túc Minh Khiêm đã đi tới cạnh bàn từ bao giờ, đang nhìn ra ngoài qua cửa sổ: “Bí đỏ bên ngoài mất rồi.”
Lịch Duyệt Tinh mặc kệ game: “Tôi bán hết rồi, sao thế?”
Túc Minh Khiêm như có điều suy nghĩ: “Hóa ra tôi không phải ăn bí đỏ thật hả?”
Vẫn còn nhớ chuyện này cơ à?
Lịch Duyệt Tinh buồn cười, cam đoan lần nữa: “Nhóc không phải ăn thật mà.”
Túc Minh Khiêm: “Ồ…”
Bỗng nhiên +3.
Lại một cái +3.
Thêm một cái +3 nữa.
Từng con số ba nhảy ra liên tiếp, tay nắm tay, vai kề vai, chen chen chúc chúc trên đầu Túc Minh Khiêm tạo thành một dòng sông nhỏ.
Chớp mắt, số lượng trong thanh thiện cảm cũng nhanh chóng dao động, nhoáng cái đã là một độ cao mới.
Khá là hoành tráng.
Lịch Duyệt Tinh nhất thời ngây người.
Có… có ra chuyện gì vậy?
Chả có chuyện gì hết.
Chỉ là nỗi lo âu cuối cùng trong lòng Túc Minh Khiêm đã yên lặng tháo gỡ mà thôi.
Từ lúc tỉnh lại ở đây quên đi tất cả quá khứ, cậu đã rất lo lắng.
Ban đầu lo cho sự an toàn và tự do của mình.
Tiếp đó là lo mình bị bắt buộc.
Rồi lại lo mình bị cưỡng ép.
Những lo lắng này vẫn luôn quấy nhiễu cậu, khiến cậu từ đầu tới cuối không thể buông bỏ sự cảnh giác trong lòng, hoàn toàn chấp nhận ý tốt và lời khuyên của đối phương.
Cho tới bây giờ.
Túc Minh Khiêm phát hiện đối phương thật sự không có bất cứ ý định và hành động bắt ép mình làm gì.
Có thể người ấy sẽ nói vài lời kỳ quái, nhưng đó cũng chỉ là trò đùa giữa bạn bè với nhau, mình không nên quá để ý.
Túc Minh Khiêm chấp nhận tình cảnh của mình, cũng chấp nhận người bạn đặc biệt này.
Người ấy tên là Tây Mộc.
Túc Minh Khiêm vui lắm.

Cậu cong khóe miệng, thế là một emoji siêu vui vẻ xuất hiện trên đầu cậu được Lịch Duyệt Tinh thu vào mắt.
Lịch Duyệt Tinh nhìn độ thiện cảm tăng một lèo cuối cùng dừng ở 503.
Lúc này âm thanh xa lạ vang lên.
Trên màn hình, lời dẫn hệ thống nhấp nháy nhanh như chớp, mở ra xem, từng hàng chữ hệ thống hiện ra.
【Hệ thống: Túc Minh Khiêm chấp nhận người chơi, độ thiện cảm của Túc Minh Khiêm với người chơi tăng mạnh】
【Hệ thống: Độ thiện cảm của người chơi và Túc Minh Khiêm đột phá 500, hoàn thành nhiệm vụ ẩn [Lần đầu thấy ánh dương] của hệ thống】
【Hệ thống: Người chơi nhận được phần thưởng nhiệm vụ sau: phiếu rút thưởng ×1; bình ánh dương ×1】
【Hệ thống: Người chơi nhận được phiếu rút thưởng, chính thức mở chức năng rút thưởng】
Ờmm…
Lịch Duyệt Tinh phát hiện, tốc độ phát triển chức năng của con game này vĩnh viễn không làm người ta thất vọng.

Nói cách khác, khả năng phát triển trên phương diện nạp tiền của nó chưa bao giờ khiến người ta thất vọng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, game mà không có chức năng rút thưởng còn là game thật ư?
Lịch Duyệt Tinh tắt lời dẫn hệ thống, tìm kiếm từng nút bấm ở mép màn hình, rất nhanh đã thấy biểu tượng rút thưởng mới.
Chiếc bình trong suốt nho nhỏ nọ để ở trong góc, bên trong dường như chứa trái tim rực rỡ sắc màu.
Hắn chạm vào, màn hình chuyển sang giao diện rút thưởng.
Không gian bên trong như ngân hà, có một bình ước rất to treo ngược.


Bình ước trong suốt, chứa rất nhiều trái tim kim cương lóa mắt như lưu ly, phần miệng bình nhỏ chắc là để trái tim rơi ra.
Lại nhìn hai bên bình ước.
Một bên đặt một phiếu rút thưởng của Lịch Duyệt Tinh, một bên khác để một con búp bê giống nhóc tí hon.
Lịch Duyệt Tinh lấy ngón tay chọt con búp bê này, búp bê không có bất cứ phản ứng gì.

Hắn lại dùng ngón tay chọt phiếu rút thưởng, lần này thì được.
Cùng lúc, hệ thống nhảy ra hướng dẫn.
“Trong giao diện rút thưởng, người chơi có thể đưa phiếu rút thưởng cho búp bê.

Mỗi lần nhận được một phiếu rút thưởng, búp bê sẽ cầm giỏ nhỏ tới dưới bình ước hứng trái tim ước nguyện.

Người chơi lắc bình ước để trái tim ước nguyện rơi xuống.

Vật phẩm rút thưởng chia làm bốn cấp bậc, xác suất từ thấp đến cao là xanh lá cây, xanh da trời, tím, vàng.

Trong đó, xác suất nhận được vật phẩm xanh lá cây là 70%, vật phẩm xanh da trời là 20%, vật phẩm tím là 9%, vật phẩm vàng là 1%”
Lịch Duyệt Tinh động não, đã hiểu.
Màu xanh lá cây là thẻ N, xanh da trời là thẻ R, tím là thẻ SR, vàng là thẻ SSR.
Hệ thống lại nhắc nhở: “Kiểm tra thấy người chơi có mang phiếu rút thưởng, có bắt đầu rút thưởng không?”
Lịch Duyệt Tinh lựa chọn Không.
Hắn đóng giao diện rút thưởng, mở bảng điểm danh.
Nhớ không nhầm thì một tuần điểm danh đã kết thúc, ngày mai sẽ là ngày cuối, khi ấy sẽ tặng một phiếu rút thưởng.
Thôi chờ đến mai dùng một thể.
Hai phiếu rút thưởng, dù sao thì khả năng nhận được đồ ngon từ một lần biến thành hai lần, double kill.
Lịch Duyệt Tinh chuẩn bị logout, hắn chào nhóc tí hon trước khi đi: “Bé con ơi, tôi đi đây, mai gặp nhé.”
Túc Minh Khiêm: “Mai gặp.”
Cậu nghĩ trong lòng:
Mong sáng mai tới.
***
Ngày mai không sớm cũng chẳng muộn, tới đúng lúc.
Đây cũng là một ngày rực rỡ ánh nắng, vạn vật dịu dàng.
Sáng nay, Lịch Duyệt Tinh vừa tỉnh dậy ở trên giường đã nghĩ ngay đến nhóc con trong game, tiếp đó nghĩ tới hai phiếu rút thưởng.
Hôm nay phải vào game rút thưởng.
Đi rút thưởng trước khi viết truyện nào.
Rút thưởng bằng tư thế gì thì dễ được đồ ngon nhỉ?
Lịch Duyệt Tinh nghĩ vậy, không khỏi cầm điện thoại đăng Weibo, xin fan giúp đỡ:
“Xin hỏi mọi người, rút thưởng bằng tư thế gì thì dễ được đồ ngon?”
Sau khi đăng xong, hắn vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi quay trở ra, dưới Weibo đã có bình luận.

Các fans với những ID khác nhau cứ như đã hẹn trước, đều nói cùng một kiểu:
“Chương mới”
“Bằng chương mới”
“Bằng chương mới tích lũy nhân phẩm”
“Bằng thần dược trị bách bệnh nổ chương tích lũy nhân phẩm giải quyết tất cả các nghi nan tạp chứng”
Cả một dãy năm sáu bảy tám bình luận của họ đều thế, rốt cuộc cũng có một cái khác:
“Tây Mộc Tử ơi, tui có tiếng là ngón tay vàng trong làng rút thưởng game, bất kể là game gì tui đều có thể rút giúp ông, không rút được đồ ngon chặt đầu cho ông.

Yêu cầu không cao, chỉ cần hôm nay hơn một trăm nghìn chữ thôi”
Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh xem hết, bình tĩnh cho họ ăn bơ.
Hắn mở tìm kiếm của Weibo, tìm cá Koi được chia sẻ nhiều nhất gần đây chia sẻ về Weibo, sau đó chắp tay trước ngực vái.
“Cá Koi đại tiên, xin hãy phù hộ con rút được đồ ngon, Amen”
Vái xong, rửa tay, mở game ra, lấy phiếu rút thưởng điểm danh tuần này tặng rồi chọt nhóc tì đáng yêu vẫn đang ngủ qua lớp chăn.
Nhóc tí hon mở mắt: “… Tây Mộc?”
Lịch Duyệt Tinh: “Tôi tới rồi nè!”
Hắn kiên nhẫn chờ nhóc con dậy, chia sẽ khoảnh khắc rút thưởng cùng mình.
Kết quả…
Túc Minh Khiêm dụi mắt nhìn đồng hồ, hai tay kéo cao chăn che khuất cả người, cuồn mình ngủ tiếp.
Còn có mấy cái bóng thoại cách chăn nhảy ra.
“Đừng làm phiền tôi”
“Muốn ngủ”
“Nói gì”
“Tí nữa rồi nói”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.