Người Yêu Chí Tử

Chương 124: 124: Tối Qua Ngủ Không Ngon





Giữa trưa nóng nực, nhiệt độ cơ thể Phó Kiến Hưng tương đối cao, nằm trong lòng anh khiến tôi nóng đổ mồ hôi nên hơi nhích người.

Anh siết chặt tay: "Đừng nhúc nhích, ngủ với tôi một chút, tối qua ngủ không ngon!”
Tôi…
Phó Kiến Hưng có lẽ đã thức trắng đêm nên ngủ một giấc liền tới tận tối mới dậy, tôi mới đầu cũng không buồn ngủ, nhưng bị anh ấy ôm vào lòng, tôi không thể làm gì được nên một lúc cũng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh giấc, tôi lật người lại, đột nhiên nhìn thấy Phó Kiến Hưng đang nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt sáng quắc, tôi ngẩn người, nói: "Anh tỉnh rồi?"
Anh chau mày: "Đói bụng rồi à?”
Mới vừa tỉnh dậy nên tôi lắc đầu, xê dịch thân mình, thắt lưng đau đến khó chịu khiến tôi nhíu mày.

"Làm sao vậy?"
"Thắt lưng đau!" Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy đứa trẻ này lớn nhanh quá, mới sáu tháng mà bụng tôi đã nhô lên khá nhiều.

Hôm qua đi tắm, tôi nhìn kỹ thì hình như có vài vết rạn, trông rất khó coi.

Phó Kiến Hưng đưa tay lên eo xoa xoa cho tôi: "Ghi danh vào lớp chăm sóc tiền sản để tập yoga đi, ngày mai tôi sẽ đi cùng cô.

"
Ta có chút lười biếng, lắc đầu nói: "Ngày nào cũng chạy tới chạy lui mệt lắm.



"Vậy mời giáo viên đến nhà dạy riêng?”
Nghĩ đến Mộng Thu cũng có thể đi tập, tôi lắc đầu nói: "Không cần, để tôi nghĩ đã, anh đi làm việc của mình đi, Mộng Thu gần đây cũng rảnh, cô ấy đi cùng tôi cũng được.

"
Anh xoa cột sống sau eo tôi, cau mày: "Tôi là chồng cô, hay là cô ấy?”
“Đương nhiên là anh!” Được anh xoa tôi cảm thấy thoải mái hơn, tôi lật người, cho anh xoa bên kia rồi nói: “Công ty của anh nhiều việc, có cô ấy đi cùng là được, anh bận xong thì dành thêm thời gian nghỉ ngơi một chút đi!”
Anh ôm eo tôi, cười toe toét: “Đang nghĩ cho tôi sao?"
Tôi gật đầu, nói: "Mộng Thu đi cùng tôi cũng rất tốt!”
Tôi sẽ giao việc của công ty cho Cao Nghĩa cùng Quyết Phong xử lý, tôi sẽ nghỉ phép chờ cô sinh xong rồi tính!" Nói xong, anh nghiêm túc cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi điện.

Tôi vội vàng ngăn lại nói: "Phó Kiến Hưng, tôi nói nghiêm túc đấy, anh cứ đi làm bình thường, ngày nào ở bên anh, cũng cãi nhau, anh chăm chỉ làm việc đi, kiếm tiền mua sữa cho con!"
Hiện tại chính là gặp nhau lúc nào cãi nhau lúc ấy, nếu lúc nào cũng sáp sáp vào với nhau, không biết sẽ xích mích đến mức nào nữa.

Anh cười thản nhiên: "Cãi nhau khi nào? Hai người cùng tranh cãi thì mới là cãi nhau, chúng ta như vậy mà cũng cãi sao? Huống chi, một CEO lớn như tôi chỉ vì không làm việc mấy tháng mà không có tiền mua sữa cho con à?”
Cũng đúng, trừ khi có việc đặc biệt, không thì mỗi lần cãi nhau đa số đều là do tôi, còn anh luôn cho qua.

Tôi thực sự không muốn anh nghỉ làm nên dừng một chút nói sang chuyện khác: "Chẳng phải mấy ngày trước anh nói muốn đến thủ đô sao?"
Bụng này ngày một lớn, e rằng vài ngày nữa sẽ đi đứng bất tiện.

Anh đứng dậy, bắt lấy áo ngủ và nói: "Mấy ngày nay đã sắp xếp xong xuôi rồi, trước tiên hãy làm quen với môi trường, sau khi em sinh xong sẽ chuyển trụ sở.

"
Tôi không thể tham gia nhiều vào công việc của công ty, thấy anh vào phòng tắm, tôi bất giác đi tìm điện thoại, nhưng tìm nửa ngày mới nhớ ra là đã để ở chung cư Vân Đồng.

Có chút buồn chán, tôi dùng điện thoại di động của Phó Kiến Hưng để chơi, anh đặt mật khẩu trên điện thoại di động, trước đây tôi rất ít khi động đến, dừng một lúc, tôi nói vọng vào phòng tắm: "Phó Kiến Hưng, mật khẩu điện thoại di động của anh là gì! "
"Sinh nhật của cô!" Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại một lúc, rồi nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh.

Sinh nhật của tôi? Tôi bất giác nhập vào, quả thực là mở được.

Nhất thời trong lòng có một cảm giác khó tả, tựa hồ rất vui vẻ, tâm tình tốt hơn, mắt nhìn chăm chăm màn hình điện thoại của anh mà không biết nói gì.


Ngoại trừ một vài ứng dụng cần thiết, trên điện thoại của anh không có bất kỳ ứng dụng nào khác, thậm chí không có video để xem giải trí.

Tôi đã tải xuống một phần mềm quay xem video cho anh ấy, rồi cũng không kìm nổi tò mò mà mở facebook của anh ra xem.

Như tôi nghĩ, bạn bè trên Facebook của anh ấy quá ít, chỉ hơn năm mươi người, ngoại trừ bạn bè, người thân thì cơ bản đều là những ông chủ lớn thành đạt.

Về cơ bản tất cả đều có tên, nhìn thấy anh ta có tài khoản Facebook ghi chú là “Cô” tôi liền choáng váng, Phó Kiến Hưng còn có một người cô?
Tôi chưa nghe ông cụ Phó nhắc đến bao giờ!
"Đang xem gì thế?" Giọng anh vang lên sau lưng, tôi sửng sốt, thấy anh vừa lấy khăn tắm lau tóc vừa nói: "Cô muốn ăn gì? Tôi đi làm!"
Tôi trả lời: “Tôi ăn gì cũng được!”
Đưa điện thoại đến trước mặt anh, tôi hỏi: “Anh còn có cô à?”
Anh gật đầu: "Uhm, ở thủ đô, mấy ngày nữa tôi dự định dẫn cô đi gặp!”
“Tôi chưa bao giờ nghe ông nội đề cập đến chuyện đó?” Và không ai khác trong nhà nhắc đến.

"Hơn mười tuổi, bà ấy đã rời khỏi nhà đến thủ đô học, rất ít khi về!”
Nhưng rất ít khi về cũng không đến nỗi người nhà không nhắc đến bao giờ chứ?
Tôi chợt nghĩ rằng ông nội đã mất từ lâu, tôi và Phó Kiến Hưng đều không đến thăm, tôi đặt điện thoại sang một bên, đến bên cạnh, ôm eo anh rồi nói: “Phó Kiến Hưng, chúng ta đến thủ đô thăm ông trước đi!”
Tay anh đang lau tóc chợt dừng lại, rồi gật đầu: "Ừ!"
Thấy vậy, tôi mỉm cười chồm lên hôn lên má anh: "Vậy thì anh sắp xếp thời gian sớm đi!"
Thấy anh đứng chết lặng, tôi bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Biết anh bất ngờ nhưng tôi luôn muốn nghĩ cách để anh thoải mái ăn tết cùng ông, vì anh mà cũng là vì ân tình của ông nội với tôi.

Từ phòng tắm đi ra thì không thấy Phó Kiến Hưng đâu nữa, xuống lầu thấy anh đang trong bếp.


Nhìn thấy tôi xuống lầu, ánh mắt anh ấy nhìn vào chân tôi, cau mày: "Dưới đất lạnh lắm, đi giày vào!"
Ách!
Vừa rồi lúc ra chỉ lo tìm anh nên quên mất.

Mang giày vào bếp, thấy anh đang nấu cái gì đó trong nồi, tôi nghiêng đầu nhìn anh hỏi: "Anh nấu gì?"
"Canh sườn!" Đang nói chuyện, anh tiến lại gần tôi, ánh mắt lóe lên: “Hôn một cái nữa đi!”
Tôi sửng sốt, có chút đỏ mặt, cười nói: “Anh lên kế hoạch gặp ông từ khi nào?”
Anh mỉm cười: “Hôn đi rồi tôi nói!”
"Chụt!" Tôi hôn lên má anh một cái rồi nhìn anh: "Được rồi, anh có thể nói cho tôi biết được chưa?"
Nụ cười của Phó Kiến Hưng tựa như ánh nắng chiếu trên đào đỏ rực rỡ tháng ba, điểm xuyết trên chồi non vừa chớm nở, đẹp đến nao lòng người!
"Ngày mốt đi!"
"Thật tốt quá!"
Đêm nay ngủ rất ngon lành, buổi sáng tỉnh dậy, Phó Kiến Hưng đã đến công ty rồi.

Ta không có chuyện gì, nằm trên giường một lát, bèn nghĩ hay là về chung cư Vân Đồng lấy điện thoại, không có điện thoại thấy bất tiện ghê.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.