Người Yêu Chí Tử

Chương 62: 62: Xin Lỗi Phó Kiến Hưng





Nhưng tôi đợi gần một tiếng, xe trong bãi đỗ xe chỉ còn lác vài chiếc mà vẫn không thấy Phó Kiến Hưng đi ra, tôi tưởng anh vẫn ở lại công ty tăng ca.

Không ngờ cuối cùng người đi lấy xe lại là Trần Nghiệp.

Nhìn thấy tôi Trần Nghiệp sững sờ, anh ta vẫn nói với vẻ lịch sự xa cách: “Giám đốc Thẩm, sao cô lại ở đây?”
“Phó Kiến Hưng đâu?” Tôi mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.

“Ban nãy anh ấy đi với Giám đốc Kiều rồi.

” Trần Nghiệp đáp, móc chìa khóa xe ra từ trong cặp táp.

Tôi há miệng, nhất thời không biết phải nói gì.

Tôi bèn cười nói với anh ta: “Tôi còn có việc phải đi trước đây.


Phó Kiến Hưng được lắm.

Tôi vội vã lái xe về biệt thự, ấn chuông cửa mấy lần mới thấy chị Trương vừa lau tay vừa ra mở cửa, nhìn thấy tôi, chị nở nụ cười: “Mợ về rồi đấy à!” Lúc nói lời này, chị ấy liếc mắt ra hiệu với tôi.


Tôi đi qua chị ấy, đúng lúc trông thấy người đàn ông ngồi trong sảnh đọc báo, cả người anh toát ra khí chất kiêu ngạo lạnh lùng.

Tôi thay giày, chị Trương vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm, tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh Phó Kiến Hưng, không nôn nóng nói chuyện với anh mà yên lặng chờ anh đọc báo xong.

Một lúc lâu sau, Phó Kiến Hưng buông tờ báo xuống, tôi đẩy cốc nước trái cây mà chị Trương bưng ra về phía anh, mở miệng nói: “Phó Kiến Hưng, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”
Anh liếc mắt nhìn cốc nước trái cây nhưng không cầm lên, đôi mắt hơi tối đi, anh cất giọng trầm thấp lạnh lùng: “Cô Thẩm đang nói chuyện với tôi bằng thân phận gì?”
Anh vô cùng bình tĩnh khiến tôi thật sự không nhìn ra thái độ của anh.

Do dự một lát, tôi mở miệng nói: “Phó Kiến Hưng, trước khi chúng ta lĩnh giấy chứng nhận ly hôn thì tôi vẫn là mợ Phó.


“Hừ!” Anh cười khẩy: “Cô cũng biết mình là mợ Phó cơ đấy.


Tôi biết chuyện tin đồn khiến anh ta không vui nên giọng nói cũng hòa hoãn hơn: “Tôi và Trần Huynh thật sự không có gì cả, đó chỉ là tin đồn thất thiệt của paparazzi thôi.

Phó Kiến Hưng, anh biết rõ tình cảnh của tôi hơn bất cứ ai mà, tôi có gì đó với anh ta là chuyện rất khó xảy ra!”
“Cho nên?” Anh đứng dậy, cả người tỏa ra hơi lạnh: “Thẩm Mai Trang, cô thật sự cho rằng cô có thể ỷ vào đứa con trong bụng mà muốn làm gì thì làm sao?”
Tôi không chịu nổi lời nói châm chọc của anh, trong lòng anh cũng biết rõ chuyện của tôi và Trần Huynh, anh mỉa mai tôi như vậy chỉ vì muốn thấy tôi khó chịu mà thôi.

Trong lòng trào dâng nỗi ấm ức, nhìn theo bóng lưng anh lên gác, tôi cất cao giọng: “Tôi muốn làm gì thì làm ư? Vậy anh và Lục Hoà Nhi thì sao? Những chuyện hai người làm trong hai năm qua e là còn quá đáng hơn tôi!”
Thấy anh dừng lại, tôi nói tiếp: “Nếu Lục Hoà Nhi không bất ngờ sảy thai thì e là tôi còn chẳng có tư cách đứng chung nói chuyện với anh, và bây giờ người bước vào cái nhà này là Lục Hoà Nhi chứ không phải Thẩm Mai Trang tôi.


Anh nhìn tôi, sự lạnh lẽo trong ánh mắt bủa vây lấy tôi, mấy lần giao chiến, tôi không sợ sự lạnh lùng của anh, trong lòng cũng hiểu ra, không đợi anh mở miệng, đôi mắt tôi đã đỏ hoe, nước mắt rơi xuống lã chã.

“Anh lườm tôi làm gì? Điều tôi nói không phải là sự thật à? Rõ ràng tôi mới là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, bởi vì tôi thích anh, tôi yêu anh nên tôi đáng phải chịu ấm ức, đáng phải nhún nhường trở về cái nhà lạnh lẽo này sao?”
Thấy tôi khóc nức nở, anh nhíu mày cất bước đi về phía tôi, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ấm ức?”
Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi, tôi lui lại một bước tránh tay anh, tiếp tục nói: “Tôi cũng là người, chẳng lẽ không thể ấm ức? Phó Kiến Hưng, chuyện của tôi và Trần Huynh vốn do người khác cố ý thêu dệt, rõ ràng anh biết rõ hơn tôi, biết rõ người chịu ấm ức là tôi, vậy mà anh còn thay khóa biệt thự và chặn số tôi.


Tôi vừa nói vừa nhìn sắc mặt anh, thấy nét mặt anh hòa hoãn tôi mới nói tiếp: “Ý của anh là sao? Anh muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Phó? Chụp cái mũ không rõ ràng lên đầu tôi? Hay là anh cho rằng, nếu tôi mang đứa con trong bụng tái giá với người khác, để con gọi người khác là ba thì anh cũng thấy không sao cả?”
Anh sầm mặt, giọng nói có vẻ tức giận: “Cô cứ thử xem?”
Tôi cắn môi, nói với vẻ ngang ngạnh: “Là anh ép tôi thử đấy nhé! Anh không hối hận là được.



Nói xong, tôi đi ra ngoài biệt thự, những gì cần nói, cần làm tôi đã làm rồi, nếu vừa đấm vừa xoa như vậy vẫn vô dụng thì tôi cũng hết cách.

Cổ tay tôi bị giữ lại, anh cất giọng trầm thấp: “Ăn cơm xong rồi đi!”
Giọng anh không nghe ra có vẻ tức giận, chị Trương bên cạnh cười híp mắt nói: “Cơm nấu xong rồi, cậu mợ mau vào ăn cơm đi!”
Phó Kiến Hưng kéo tôi ngồi vào bàn ăn, lấy bát đũa cho tôi bằng động tác tao nhã, sau đó bắt đầu ăn cơm với vẻ vô cùng lịch sự.

Nhà họ Phó dạy dỗ rất tốt, trước nay anh không bao giờ nói nhiều trong lúc ăn cơm!
Chị Trương múc canh cho tôi, cười nói: “Mợ mang thai hơn hai tháng rồi nhỉ? Mợ đã đi viện làm hồ sơ chưa? Bắt đầu khám thai chưa? Phụ nữ có thai không được suốt ngày tức giận, cũng đừng động tí là khóc, mợ đừng chê tôi lắm điều, tôi là người từng trải, đã từng sinh con một lần nên có kinh nghiệm rồi.


Tôi gật đầu, vừa uống canh vừa nghe chị ấy lải nhải.

Ánh mắt liếc qua Phó Kiến Hưng, thấy anh vẫn bình tĩnh ăn cơm, vẻ tức giận cũng bớt hẳn.

Ăn cơm xong, chị Trương nhìn tôi rồi nói vẻ nghiêm túc: “Mai Trang à, mấy ngày nay mợ bắt đầu bị chuột rút rồi phải không?”
Tôi ngây người, định lắc đầu theo bản năng nhưng thấy chị ấy nháy mắt với tôi, sau đó nói tiếp: “Phụ nữ có thai bị chuột rút sẽ rất đau, nhất là ba tháng đầu không được đi lung tung, nếu động thai sẽ rất dễ sảy thai.


Phó Kiến Hưng vốn đang cầm tài liệu định lên gác thì chị Trương cười tủm tỉm gọi anh lại: “Cậu chủ, phụ nữ có thai bị chuột rút sẽ rất đau, lát nữa cậu xoa bóp cho mợ nhé, buổi trưa tôi mua tinh dầu đặt ở phòng ngủ của cậu mợ rồi đó.


Không thể không nói, chị Trương đúng là trợ thủ đắc lực.

Phó Kiến Hưng bỏ lại tài liệu định mang lên gác, nhìn về phía tôi với vẻ lãnh đạm: “Đau không?”

Tôi ngây người, kịp phản ứng rằng anh đang hỏi tôi bị chuột rút đau không.

Tôi đưa mắt nhìn chị Trương, thấy chị Trương gật đầu lia lịa với mình, tôi không khỏi nhìn về phía Phó Kiến Hưng, gật đầu như bị ma xui quỷ khiến, cười gượng nói: “Có!”
Phó Kiến Hưng nhíu mày, nói bằng giọng lãnh đạm: “Đi lên đây!”
Thấy anh đi thẳng về phòng ngủ, tôi nhìn chị Trương rồi nói với vẻ thành thật: “Chị Trương, tôi không bị chuột rút!”
Mặc dù có rất nhiều phản ứng, nhưng thật sự không bị chuột rút.

Chị Trương đỡ trán, nhìn tôi rồi nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bị chuột rút hay không không quan trọng, đợi đến khi bụng mợ được năm sáu tháng thì sẽ có phản ứng đó thôi, mợ mau về phòng ngủ đi.


Tôi rảo bước về phòng ngủ, trong phòng tắm vọng ra tiếng nước, Phó Kiến Hưng đang tắm.

Liếc nhìn lọ tinh dầu trên tủ đầu giường, tôi không thể không cảm thán sự lợi hại của chị Trương, ngay cả cái này mà chị ấy cũng nghĩ ra được.

Mấy ngày không về biệt thự, cũng may Phó Kiến Hưng vẫn chưa quá đáng đến mức vứt quần áo của tôi đi.

Phó Kiến Hưng tắm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong.

Lúc từ phòng tắm đi ra, anh chỉ quấn một cái khăn tắm ngang eo, mái tóc nhỏ nước tí tách, giọt nước chảy dọc theo lồng ngực tráng kiện xuống dưới….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.