Người Yêu Chí Tử

Chương 90: 90: Quen Nhau Bao Giờ Vậy





Tôi quay đầu lại thì thấy Phó Kiến Hưng, không khỏi nhíu mày, chẳng phải anh đang ở trong bệnh viện sao? Sao giờ lại ở đây?
“Á...” Thẩm Mạnh bị đánh, khóe miệng chảy máu, anh ta đứng thẳng người, khóe miệng hơi nhếch lên.

Thẩm Mạnh đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng với vẻ yêu nghiệt, anh ta nhìn Phó Kiến Hưng rồi bật cười lạnh lùng.
“Đánh thêm trận nữa?” Phó Kiến Hưng lên tiếng, anh buông tôi ra, toàn thân tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Hai người có chiều cao và thể hình tương đương nhau, nếu đánh nhau thì chẳng ai được lợi cả.
“Quen nhau bao giờ vậy?” Trình Quyết Phong đi tới bên cạnh tôi, anh ta nhìn Thẩm Mạnh bằng ánh mắt nhàn nhã, trước nay cảm xúc của anh ta luôn rất hời hợt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Tôi nhìn hai người đàn ông đang nhìn nhau bằng ánh mắt sắc bén rồi đáp: “Rất lâu về trước rồi!” Tôi dừng lại một chút rồi nói: “Có cách nào để ngăn họ đánh nhau không?”
Mấy ngày trước Phó Kiến Hưng vừa gặp tai nạn, trên người đầy vết thương cả lớn cả nhỏ, không thích hợp đánh nhau, lần trước anh không có vấn đề gì mà cũng bị thương với chảy máu, lần này...
Trình Quyết Phong nhướng mày nhìn tôi: “Cô đau lòng cho ai?”
Tôi cảm thấy cạn lời trước sự hóng hớt của anh ta, nhẹ giọng nói: “Đánh nhau ở đây rất khiếm nhã!”
“Không nhiều người!” Trình Quyết Phong nói, nhìn hai người họ bằng vẻ mặt như đang xem kịch vui, tôi nghi ngờ anh ta đi hóng chuyện còn không chê chuyện lớn.
Tôi bát giác cảm thấy bó tay.
Tôi nhìn về phía Phó Kiến Hưng và nói: “Phó Kiến Hưng, đưa tôi về đi, đừng đánh nhau!”
Phó Kiến Hưng nhìn tôi, chỉ nhíu mày chứ không nói gì.

Tôi bước đến gần chủ động kéo tay anh, giọng nói dịu dàng hơn một chút: “Muộn lắm rồi, chúng ta về đi!”
“Đau lòng cho anh?” Anh lên tiếng, miệng nở nụ cười.
Tôi tự động bỏ qua câu hỏi của anh: “Có về không?”
Sau khi nhìn thoáng qua Thẩm Mạnh đang nhìn tôi, anh gật đầu: “Được, về thôi!”
Nói xong anh kéo tôi lên xe, sau đó nhìn Trình Quyết Phong và nói: “Mang xe của Thẩm Mai Trang đi sửa đi.”
Có lẽ Thẩm Mạnh cũng không có tâm trạng đối diện với Phó Kiến Hưng, vì vậy anh ta chỉ nhìn tôi và Phó Kiến Hưng rời đi.
Trong xe.
Ánh đèn đô thị lấp lánh bên đường, lúc sáng lúc tối, tôi nhìn đến mức có chút thất thần.
Bụng dưới chợt có cảm giác ấm áp, là tay của Phó Kiến Hưng, tôi cụp mắt xuống nhìn, mặc kệ cho anh sờ.
“Sắp được bốn tháng rồi!” Anh lên tiếng, giọng nói rất trầm thấp: “Muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
Tôi quay đầu lại nhìn anh, cảm thấy hơi sững sờ.

Chẳng phải lúc này anh nên hỏi tôi về chuyện của Thẩm Mạnh sao? Sao lại nhắc đến chuyện khác!
“Công việc ở Hoa Việt hơi nhiều!” Tôi lên tiếng, bất giác bỏ bàn tay anh đang đặt trên bụng mình ra, tiếp tục nói: “Việc kiểm toán của Phó thị đã gần xong rồi, sau khi nộp bản báo cáo, tiếp theo còn có việc của Hoa Việt!”
Tôi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phó Kiến Hưng, sao anh lại giao việc kiểm toán của Hoa Việt và Phó thị cho tôi?”

Tôi luôn cảm thấy trong chuyện này có một số việc mà mình không nghĩ ra, kể từ khi tôi tiếp nhận hai vụ việc này cho đến nay, dù là mặt tối hay mặt sáng thì tôi cũng ít nhiều cảm thấy có chút không thuận lợi.
Hơn nữa việc kiểm toán của Phó thị vẫn chưa hoàn tất, tôi không biết kết quả sẽ như thế nào.

Ngoài ra tôi cũng cảm thấy trong chuyện của Hoa Việt có vấn đề rất lớn.
Nhưng tôi nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra vấn đề trong đó!
Anh lái xe, thờ ơ nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên: “Em cảm thấy vì sao anh lại làm vậy?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết, vấn đề cần kiểm toán cũng rất nhiều, nhưng tôi không thể nghĩ ra được.

Hoa Việt cũng vậy, có phải anh đã biết chút gì rồi không?”
Anh khẽ mỉm cười, nhìn con đường phía trước: “Chuyện công việc cứ để đến công ty rồi nói, vợ chồng chúng ta nên nói về chuyện vợ chồng, con cái, về chuyện của anh và em!”
Biết anh cố tình chuyển chủ đề, tôi cụp mắt xuống nghịch ngón tay, không nói gì nữa.
Anh đã không muốn nói thì tôi cũng chẳng còn cách, hơn nữa anh không nói gì về chuyện của Thẩm Mạnh nên tôi cũng không cần phải hỏi nhiều.
Có rất nhiều chuyện mà tôi không thể giải quyết tất cả thật tốt được, huống chi đều là người, trong lòng chứa quá nhiều chuyện thì cũng sẽ mệt mỏi.
Xe đậu ở dưới lầu biệt thự, chị Trương ra đón.


Thấy tôi và Phó Kiến Hưng cùng trở về, trên mặt chị ấy nở nụ cười: “Bên ngoài lạnh lắm, từ mai nên về sớm hơn một chút, bụng mợ cũng đã lớn rồi, không thể cứ ở bên ngoài được, về nhà an toàn hơn!”
Trước giờ chị Trương đều như vậy, tôi chỉ gật đầu chứ không nhiều lời.

Tôi chợt nhớ đến chiếc hộp mà trước đây ông nội đã để lại cho mình, tôi không khỏi thuận miệng hỏi chị Trương: “Chị Trương, mấy hôm nay chị dọn nhà có thấy chiếc hộp gỗ đàn hương mà trước đây chị đưa tôi không?”
Phó Kiến Hưng đang thay giày ở trước cửa, cơ thể hơi cứng đờ lại, anh nhìn tôi bằng ánh mắt trầm thấp: “Sao tự nhiên lại nhớ tới chiếc hộp đó?”
Tôi gật đầu: “Chỉ là vô tình nhớ ra thôi.” Hôm nay gặp Thẩm Mạnh, vốn dĩ tôi đã quên rất nhiều chuyện rồi, nhưng cuộc sống là như vậy, tôi không thể cứ mơ hồ mãi được.
Thẩm Mạnh sẽ không dừng lại ở đây, anh ta sẽ tiếp tục quấy rầy tôi nữa, dù có ra sao thì tôi cũng không thể tránh được, nếu đã như vậy thì tốt hơn hết là chuẩn bị tinh thần đối mặt với nó.
Chị Trương suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Kể từ lần trước đưa cho mợ thì tôi không còn thấy chiếc hộp đó nữa, ông cụ nói để mợ bảo quản, trong đó có đồ mà ông cụ để lại cho mợ và cả đồ mà bà ngoại mợ để lại cho mợ.”
Mấy ngày trước có quá nhiều việc nên tôi đã quên mất chuyện này.

Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, tôi thực sự không biết mình đã đặt chiếc hộp đó ở đâu.
“Ừm, để hôm nào tôi tìm kỹ lại xem!” Dù sao cũng là đồ mà người lớn tuổi để lại, chung quy lại thì cũng là hồi ức của những người già.
Phó Kiến Hưng thay giày xong thì đi vào phòng khách, anh uống một ngụm nước, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.

Trước giờ tính tình của anh đều kỳ quái, rất khó dò xét, lúc này tôi cũng không có tâm trạng để ý nhiều đến anh.
Tôi dứt khoát quay về phòng ngủ mà trước đây mình ở, nghĩ xem mình đã để chiếc hộp đó ở đâu.
Sau khi chuyển phòng, quần áo và vật dụng của tôi cũng đều được mang đi, vậy nên căn phòng vốn rộng rãi giờ lại có vẻ trống trải, tôi tìm kiếm một lượt trong ngăn tủ.
Không nhìn thấy chiếc hộp.

Phó Kiến Hưng khoanh hai tay trước ngực, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm không đáy.

Tôi liếc nhìn anh và nói: “Anh đi tắm rửa trước đi, để tôi tìm xem.”
Anh không đáp, một lúc sau mới lên tiếng: “Em biết thứ trong chiếc hộp mà ông nội đưa cho em là gì không?”
Tôi lắc đầu: “Không biết, lúc đó chị Trương chỉ nói nếu tôi thực sự không muốn ly hôn với anh thì có thể đưa chiếc hộp đó cho anh, cũng không biết ông nội đã để thứ gì bên trong, có lẽ là để uy hiếp anh không ly hôn với tôi nên ông nội dùng Phó thị đe dọa anh!”
Anh cười khẩy: “Nông cạn!”
Tôi không phủ nhận, tìm một lúc lâu mà vẫn không tìm thấy nó, tôi không khỏi buồn bực, nhìn anh hỏi: “Ông nội đưa chiếc hộp đó cho anh, anh đã từng nhìn thấy nó chưa?”
Anh liếc mắt nhìn tôi: “Bây giờ em đang thiếu tiền hả?”
Tôi thấy hơi khó hiểu: “Tôi không thiếu.”
“Vậy tìm chiếc hộp đó chẳng có tác dụng gì hết, bên trong chiếc hộp đó đều là của cải mà ông nội để lại cho em.

Chẳng qua là ông sợ sau này khi em rời xa anh sẽ chết đói!”
Tôi nhíu mày, cảm thấy hơi bực bội: “Anh mở nó ra rồi?”
Anh gật đầu.
“Phó Kiến Hưng!” Tôi tức giận: “Đó là đồ của tôi! Anh dựa vào đâu mà mở nó ra khi chưa có sự cho phép của tôi?”
Đây không phải là lần đầu tiên, lần trước anh tự ý đưa tôi đi gặp Lâm Uyển, để bà ta lấy tóc của tôi đi làm giám định ADN, lần này anh lại tự ý mở chiếc hộp đó ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.