Người Yêu Cũ Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 16: Chăm Sóc





Tạ Thần Phong vì “cú sốc” bị Tiêu Nhất Nam thẳng tay xoá kết bạn mà nổi đoá, quay ngoắt sang Sở Hạo Dương đang uống rượu mà nạt nhẹ.
“Anh Dương, trên đời này thiếu gì phụ nữ, sao nhất định phải là Đường Tịnh Nhu cơ chứ?!”
“Năm xưa cô ấy bỏ đi, anh đã mất thời gian hỏi hết người thân của cô ấy rồi nhận lại chỉ là tin tức cô ấy đã cùng Phong Lãng ra nước ngoài, bây giờ cô ấy quay trở lại, anh không thể…”
Sở Hạo Dương đưa đôi mắt lờ đờ cùng gương mặt đỏ au nhìn Tạ Thần Phong ngắt lời cậu ta.
“Không thể! Cả cuộc đời này của tôi chỉ cần Đường Tịnh Nhu mà thôi, nhất định phải là cô ấy”
Nhớ lại năm đó, Sở Hạo Dương nghe được tin ngay lập tức chạy thẳng đến nhà Tịnh Nhu nhưng khi đến nơi thì cô đã dọn đồ đi hết rồi.

Lúc đó anh tuyệt vọng, anh như người mất hồn, tìm kiếm cô trong vô vọng.

Lúc ấy ba mẹ anh còn không biết vì sao hôm trước anh còn vui vẻ vậy mà hôm sau đã như cái xác không hồn.
Sở Hạo Dương cứ nghĩ rằng năm đó anh không thể buông bỏ được Tịnh Nhu là vì anh vẫn còn chấp niệm đối với cô khi cô lẳng lặng bỏ đi nhưng có vẻ như cho dù là 6 năm trước hay 6 năm sau anh vẫn không thể buông tay cô ra được nữa… bất kể năm đó không biết lí do vì sao cô ấy lại bỏ đi nhưng hiện tại anh thực sự kiên quyết muốn giữ chặt lấy cô ở bên…
Sở Hạo Dương nắm chặt cốc rượu trong tay, dường như chỉ cần một cái chút nữa thôi cũng có thể khiến nó vỡ toang… giọng anh vì uống nhiều rượu mà trở nên khàn khàn.
“Thần Phong, cậu có thể nhớ lại giúp tôi… thời gian trước đó Tịnh Nhu đã gặp phải chuyện gì mà tôi không biết hay không?”
Tạ Thần Phong mang vẻ mặt khó chịu nhìn Sở Hạo Dương cất giọng.
“Xảy ra chuyện gì được nữa.

Năm đó gia thế của hai người chênh lệch nhau quá lớn, Đường Tịnh Nhu vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ, dù biết nhà anh giàu cũng không ngửa tay xin tiền anh một lần nào.

Để chữa bệnh cho mẹ cô ấy, cô ấy có thể làm một lúc ba công việc nữa mà.

Lần đó chúng ta còn cá cược đoán xem liệu rằng có một ngày Đường Tịnh Nhu sẽ kiên trì đến mức nào hay là chọn cách chia tay anh, hay là chìa tay xin tiền để giữ vững mối quan hệ này…cuối cùng cô ấy đã tự mình chọn cách biến mất, mọi người thấy vậy nghĩ rằng chắc do cô ấy đã quá mệt rồi…”
Sở Hạo Dương lúc này đã say bí tỉ, nhưng tai vẫn nghe rõ mồn một từng lời của Tạ Thần Phong nói… Cậu ta nói cô mệt rồi nên mới như vậy… thật sự cô đã mệt rồi sao?

Anh không còn nghĩ được gì nữa, cứ uống hết ly này đến ly khác, Tạ Thần Phong ngồi bên cạnh mà ngỡ ngàng thở dài.

Đến khi Sở Hạo Dương say đến mức gục xuống mặt bàn, Tạ Thần Phong mới đứng lên đưa anh về.
Về đến chung cư, Tạ Thần Phong bê được Sở Hạo Dương lên giường mà thở hổn hển.

Anh nằm ngủ say như chết ở trên giường, Tạ Thần Phong đột nhiên nghĩ ra gì đó, cậu híp mắt cười tà liền lấy điện thoại gọi cho Tịnh Nhu.
Tịnh Nhu bên này đang đọc sách chợt nhận được điện thoại, nhìn tên hiển thị mà cô cứ chần chừ đắn đo mãi không thôi.

Cuối cùng cô vẫn chọn cách nhấc máy.

Tạ Thần Phong vuốt ngược tóc ra đằng sau, hít sâu một hơi mới nói.
“Chị Tịnh Nhu? Tôi là Tạ Thần Phong đây…”
“Tôi biết.

Cậu gọi giờ này là có vấn đề gì sao?”
Tạ Thần Phong sờ gương mặt đỏ bừng rồi cả cơ thể nóng ran lên của Sở Hạo Dương mà thở hắt.
“Tôi thì không có nhưng anh Dương thì có.

Anh ấy uống quá nhiều rượu, một mình ở nhà không ai chăm sóc mà hiện giờ tôi còn có việc bận không thể ở lại được, phiền chị đến chăm sóc anh ấy được không?”
Tịnh Nhu từ chối.
“Giờ đã khuya rồi, tôi cũng đi ngủ rồi… hơn nữa… trai đơn gái chiếc ở một nhà có vẻ không tiện cho lắm…”
Tạ Thần Phong bắt đầu được đà lấn tới.
“Chuyện đó đâu có gì quan trọng, hiện tại anh Dương không có bạn gái, chị là bạn bè đến giúp một chút thì sao?”
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì sau khi anh ấy uống say thì anh ấy sẽ nằm yên lặng mà ngủ cho nên không cần người đến chăm sóc đâu”
Tạ Thần Phong giả bộ ho khụ khụ để tạo tiếng động, nói tiếp.
“Chắc chị cũng không quên rằng dạ dày anh ấy vốn rất kém, uống nhiều đồ uống có cồn sẽ dẫn đến xuất huyết dạ dày đến lúc đó mà có chuyện gì bất trắc phải làm sao?”
Vừa nghe được lời khuếch đại của Tạ Thần Phong, Tịnh Nhu trong lòng không yên, bắt đầu lo lắng.
“Cái gì? Chẳng phải trước giờ anh ấy vốn rất khoẻ sao? Sao lại đau dạ dày đến xuất huyết dạ dày được chứ?”
Tạ Thần Phong thầm cười, biết được cô đã trúng kế.
“Thì do năm đó sau khi chị biến mất, anh ấy hàng ngày đến quán bar uống rượu giải sầu, sau đó có lần anh ấy uống quá nhiều nên phải đưa đi cấp cứu, may là kịp thời cứu được”
Tịnh Nhu im lặng nghe Tạ Thần Phong kể về anh, tự dưng cô bỗng cảm thấy áy náy.

Thấy cô không đáp, Tạ Thần Phong chốt câu cuối.
“Vậy đó, chị mau đến đi, mật khẩu nhà anh ấy là sinh nhật chị, nếu chị không đến thì ngày mai tôi đành gọi gấp cứu vậy…”
Tịnh Nhu cắn cắn môi dưới, nói vọng lại.
“Được rồi, vậy để tôi đến xem anh ấy thử xem”
Lúc sau, không biết Tạ Thần Phong nghĩ gì mà đột nhiên hỏi Tịnh Nhu.
“Khoan đã…chị Tịnh Nhu… tôi muốn hỏi một chút”
“Hỏi gì?”
“Chuyện là… chị biết “tên đàn ông” Tiêu Nhất Nam bị làm sao không?”
“Cậu ấy vẫn bình thường.

Cậu đừng trù ẻo cậu ấy…Rốt cuộc là cậu muốn hỏi gì về Nhất Nam đây?”
“À thôi không có gì… tôi chỉ nói bâng quơ vậy thôi… chị mau đến với anh Dương đi”
Tạ Thần Phong lúng túng ngắt máy, mà lúc ấy Tịnh Nhu lại chưa kịp nói gì.


Cô nhíu mày híp mắt, đột nhiên cảm thấy giữa cậu ta với Nhất Nam có gì đó rất kì lạ.

Lúc sau, cô nhìn đồng hồ, tức tốc thay quần áo chạy đến chung cư của Sở Hạo Dương.
Bắt taxi đến đó, trước khi đến đây cô đã dừng ở một tiệm thuốc mua theo thuốc dạ dày để phòng ngừa.

Đến nơi, bước vào trong nhà, cô nhẹ nhàng, lặng lẽ bước chầm chậm vào phòng của anh.

Nhìn đến gương mặt của anh mà lòng cô lo lắng không thôi.

Cô ngồi lên giường, nhẹ vuốt khuôn mặt của anh tự lẩm bẩm.
“Sao lại có thể uống say đến mức như vậy được chứ? Anh không biết quý trọng bản thân hay sao vậy?”
Cô quay sang nhìn túi thuốc dạ dày mà thở dài.
“Có lẽ Tạ Thần Phong không hề lừa mình, quả nhiên việc mua thuốc dạ dày là quyết định đúng đắn”
Tịnh Nhu vốn định đứng dậy đi lấy cốc nước cho anh nhưng chưa đi được bước nào bàn tay đã bị nắm trở lại.

Giọng anh thều thào ngắt quãng.
“Tịnh… Nhu… đừng…đừng đi…”
Tịnh Nhu nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình không buông liền mỉm cười, cô bỏ lại tay anh vào trong chăn, nhẹ nhàng hôn lên trán anh trấn an.
“Em chỉ đi lấy nước cho anh uống thuốc thôi.

Anh yên tâm, em không đi đâu…”
Có vẻ như dù say như thế nào thì trong tiềm thức của Sở Hạo Dương vẫn có thể nghe được giọng nói của Tịnh Nhu cho nên ngay khi cô dứt lời, anh lập tức liền nằm im.
Tịnh Nhu lấy cốc nước mang đến, từ từ đỡ người anh dậy để uống thuốc nhưng vì anh quá nặng nên cô không thể dựng dậy nổi.

Như thế này thì làm sao mà uống thuốc được đây?!
Cô chống tay ở hông nhìn người đàn ông đang nằm trên giường mà ngán ngầm thở dài.

Cô suy nghĩ một hồi cuối cùng đành dùng biện pháp cuối để giúp anh uống thuốc chính là đút bằng miệng.

Cô tự nhủ rằng chỉ muốn đút thuốc cho anh mà thôi chứ không hề muốn làm gì khác…
Tịnh Nhu nâng đầu anh lên, đưa thuốc lên miệng mớm vào mồm anh, sau khi thấy anh đã ngậm thuốc, cô lại uống một ngụm nước từ từ cúi xuống đưa vào miệng anh… Sở Hạo Dương cảm nhận được vị đắng của thuốc liền nhăn mặt nhíu mày, Tịnh Nhu thấy anh đã nuốt thuốc xuống, cô vốn định rời đi nhưng nào ngờ lại bị anh kìm hãm.

Anh theo bản năng đưa tay lên giữ gáy cô mà hôn xuống, nụ hôn vốn nhẹ nhàng nhưng từ khi anh cảm nhận được đôi môi có vị ngòn ngọt thì nó lại chuyển sang nụ hôn sâu.

Tịnh Nhu không muốn đánh thức anh nên cũng nhẹ nhàng đáp trả…
Sau khi nụ hôn kết thúc, Tịnh Nhu ngớ người bật thẳng người dậy nhìn Sở Hạo Dương ngủ không biết trời trăng mây gió là gì mà đỏ mặt.

Cô đưa tay lên miệng che lại đôi môi đã sưng đỏ…nghĩ thầm rốt cuộc là anh say thật hay giả bộ say vậy chứ?!
Tiếp đó, Tịnh Nhu đi lấy một chậu nước cùng với một chiếc khăn.

Cô từ từ cởi từng cúc áo của anh ra, cho dù là trước đó đã ngắm qua thân thể cường tráng của anh rất nhiều lần rồi nhưng mỗi lần đối mặt trực tiếp như thế này cô lại không thể kìm được lòng mình muốn sờ chúng.

Gương mặt đỏ như gấc của cô nhìn chằm chằm vào từng múi bụng của anh… nhìn mà không biết chán.
Cuối cùng sau khi ngắm nghía đã đủ, vốn định sờ mó một chút nhưng liêm sỉ của một cô gái không cho phép cô làm điều đó.

Tịnh Nhu đánh mắt nhìn ra chỗ khác, tay vẫn thoăn thoắt lau người anh.


Sau cùng cô thay giúp anh một bộ đồ mới để ngủ cho thoải mái hơn.

Rạng sáng hôm sau, cô lại lặng lẽ chuẩn bị thuốc thang đầy đủ rồi mới rời đi.

Sáng hôm sau, nắng sớm chiếu qua rèm cửa rọi vào gương mặt điển trai đang nằm trên chiếc giướng lớn kia.
Sở Hạo Dương nheo mắt tỉnh dậy, lúc này đây đột nhiên anh cảm thấy đầu mình vô cùng đau, anh nhớ lại chuyện hôm qua mới biết anh đã đến quán bar uống rất nhiều.

Anh ngó trái ngó phải, thấy trên bàn có để vài viên thuốc và cốc nước ấm, thấy người mình đã thay một bộ đồ mới.

Tự nhiên anh lại nghĩ rằng hình như đêm qua cô từng đến đây…
Không muốn suy nghĩ thêm cho đau đầu, Sở Hạo Dương lập tức gọi điện cho Tạ Thần Phong xác nhận.

Tạ Thần Phong mắt nhắm mắt mở nhìn điện thoại đang đổ chuông, bởi đêm qua cậu phải tăng ca nên sáng, giờ bị người ta gọi hồn đột nhiên có chút bực tức.

Cậu nằm lọt thỏm trong chăn không kiêng dè nói lớn.
“Anh Dương à, hôm qua em phải tăng ca đến 2h sáng mới được đi ngủ vậy mà mới có 6h anh đã gọi em rồi là sao? Anh biết thiếu ngủ sẽ dẫn đến đột tử không? Đột tử đó!”
Sở Hạo Dương không quan tâm đến vấn đề đó, anh vuốt tóc nghiêm túc răn đe.
“Tôi cho cậu sắp xếp lại từ ngữ cũng như cách xưng hô”
Tạ Thần Phong ngớ người, bật thẳng người ngồi dậy, khóc không thành tiếng nói qua điện thoại.
“Tổng giám đốc Sở, mong anh thứ lỗi.

Cho hỏi anh có điều gì căn dặn sao ạ?”
Sở Hạo Dương cũng không muốn vòng vo, anh hít sâu, chợt cảm thấy vô cùng căng thẳng, anh hỏi.
“Có phải đêm qua Tịnh Nhu đến đây đúng không?”
Đôi mắt thâm quầng của Tạ Thần Phong híp lại, cứ tưởng anh hỏi chuyện gì hoá ra là chuyện này.

Cậu bĩu môi đáp.
“Đúng vậy, em nói với cô ấy là anh uống say thì sẽ bị xuất huyết dạ dày nên bảo cô ấy đến chăm sóc anh”
Sở Hạo Dương vừa nghe liền mỉm cười mãn nguyện, quả nhiên cô nhóc này vẫn không thể không quan tâm anh được.

Anh cứ cười một mình như vậy lúc sau mới nói.
“Được rồi… đêm qua cậu vất vả rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi”
Tạ Thần Phong vừa nghe xong mắt liền sáng rực lên vui sướng, niềm vui còn chưa giải toả hết Tạ Thần Phong đã nhận được tiền thưởng mà Sở Hạo Dương gửi qua mới nội dung.
“Làm tốt lắm!”
Sở Hạo Dương cúp máy, Tạ Thần Phong bên này sướng đến nỗi không nói lên lời, mới sáng sớm đã nhận được niềm vui nhân đôi như thế này thì làm sao trái tim “mỏng manh” của Tạ Thần Phong chịu được chứ?! Cậu như bị thần cupid bắn mũi tên tình yêu vào trúng tim mình vậy… cậu nằm vật ra giường, ném điện thoại sang một bên hét lớn.
“Anh Dương! Em yêu anh nhất!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.