Người Yêu Cũ Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 4: Anh Sẽ Không Buông Tay Nữa Đâu





Tại công ty thiết kế Minh Nguyệt.
Đường Tịnh Nhu vừa mới ngồi xuống ghế tại chỗ làm việc của mình, cô phát hiện ánh mắt của mọi người có gì đó khác lạ, lúc sau, ngồi chưa ấm chỗ đã bị một giọng nói chanh chua của Lâm Nhĩ Ninh - đồng nghiệp luôn luôn đố kị với cô vang lên bên tai.
“Đường Tịnh Nhu, Trương tổng cho gọi cô!”
Đường Tịnh Nhu liền nghĩ chắc chắn Lâm Nhĩ Ninh lại đi mách lẻo rồi nên Trương Dực mới túm được cơ hội dạy dỗ cô đây mà…
Cô đứng dậy, đi từng bước từng bước tiến đến phòng của Trương Dực, vừa vào đến phòng cô vừa cất giọng:
“Giám đốc Trương…”
Ngay lập tức một tập tài liệu từ đâu bay tới may là cô phản xạ nhanh nên đã né kịp.

Chưa kịp lên tiếng Đường Tịnh Nhu đã nghe thấy những lời quở trách cùng thái độ cau có của Trương Dực.
“Đường Tịnh Nhu, vì cô mà Minh Nguyệt mất đi cơ hội hợp tác với DT, tổn thất rất lớn! Bây giờ cô mau thu dọn đồ đạc, đi ngay cho tôi!”
Tịnh Nhu nghe những lời buộc tội vô căn cứ của người đàn ông với chức danh là Trưởng phòng thiết kế Trương Dực mà khó hiểu, liền phản bác với giọng cứng rắn.
“Dựa vào đâu mà anh khẳng định là vì tôi nên mới không lấy được sự tín nhiệm và hợp tác với tập đoàn DT?”

Trương Dực chỉ điểm thẳng tay vào mặt của Đường Tịnh Nhu tiếp tục cất giọng.
“Nếu không phải vì màn cầu hôn vớ vẩn của cô thì làm sao giám đốc của DT lại bỏ đi?”
“Ha… vì màn cầu hôn diễn ra ở nơi công cộng, nên giám đốc tập đoàn đa quốc gia không chịu kí kết hợp tác.

Có cần tôi chuyển lời đánh giá của anh cho Sở Hạo Dương không? Với cả đó là chuyện cá nhân riêng tư của tôi, liên quan gì đến công việc mà anh đổi trắng thay đen như vậy?”
Sau câu nói ấy của cô, Trương Dực nổi giận lôi đình, mắng té tát Đường Tịnh Nhu, lời nói của anh ta lớn đến nỗi vọng ra cả bên ngoài khiến những nhân viên khác cũng phải chú ý.
“Đường Tịnh Nhu, cô nói chuyện với lãnh đạo như vậy à? Cô nên nhớ tôi mới sếp của cô đấy!”
“Tôi nói có gì sai sao?”
Cuộc tranh cãi giữa hai người dường như không có hồi kết, mắt chọi mắt khiến không khí trong phòng rất căng thẳng, không ai chịu nhường ai.

Đúng lúc này, sự xuất hiện của giám đốc công ty thiết kế Minh Nguyệt - Ngô Hạo Hiên mới dừng được cuộc đấu khẩu này.
“Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa”
“Lão Trương cũng vì suy nghĩ cho công ty nên nói chuyện hơi nóng, Tịnh Nhu cô đừng để bụng nhé! Năng lực của cô mọi người đều thấy rõ, công ty sẽ không vì chuyện này mà sa thải cô đâu.

Nhưng về phía DT thì cô vẫn phải đi một chuyến”
Trương Dực nghe lời nói có phần giảng hoà của Ngô Hạo Hiên, định lên tiếng nói gì đó nhưng lại bị cái vỗ vai của Ngô Hạo Hiên làm tín hiệu nên im lặng.

Đường Tịnh Nhu lúc này cũng hỏi ông ta.
“Giám đốc Ngô, DT đã không chọn chúng ta thì tôi lấy tư cách gì để đi gặp Sở tổng đây? Tôi nghĩ tôi không thể đi được”
“Cho dù thế nào cũng phải thử mà! Bây giờ sự phát triển của công ty đang dần rơi vào bế tắc, Tịnh Nhu, cô đừng quên là công ty đã dẫn dắt cô như thế nào”
Đường Tịnh Nhu nghe vậy liền nhớ lại chuyện trước kia, công ty thiết kế Minh Nguyệt là tâm huyết của chị Thư Tuyết mà Ngô Hạo Hiên lại chính là chồng của chị ấy, ngày trước chính chị Thư Tuyết đã tạo cơ hội và dẫn dắt cô đi đến bước đường như ngày hôm nay, ông ấy rõ ràng đang lấy ơn huệ ra để uy hiếp cô.

Thoát khỏi suy nghĩ, cô đành lên tiếng thoả hiệp.
“Tôi biết rồi! Lát nữa tôi sẽ đi”

Khi Đường Tịnh Nhu ra khỏi phòng Trương Dực, lúc này anh ta mới quay sang nói với giám đốc Ngô.
“Giám đốc Ngô, như vậy có ổn không? Giữ cô ta lại…”
Ngô Hạo Hiên nghiêng đầu nhìn Trương Dực, lúc này còn cười niềm nở bây giờ đã nghiêm mặt lại.
“Cậu đừng có hành động theo cảm tính nữa… Đường Tịnh Nhu giờ là nhân viên có triển vọng, rất có thể trong tương lai sẽ giúp công ty nhỏ của chúng ta thăng tiến vượt bậc cho nên phải giữ cô ấy ở lại, cậu hiểu không?”
“Dạ được… tôi đã hiểu!”
Trở về phòng thiết kế, Đường Tịnh Nhu vừa bước vào phòng đã được mọi người hỏi han.
“Tiểu Nhu, tổng giám không làm gì cô chứ?”
Cô chưa kịp phản hồi, cô ả Lâm Nhĩ Ninh gần đó đang “đầu tắt mặt tối” trang điểm đã lên tiếng khích bác.
“Làm công ty mất hợp tác, đương nhiên phải cuốn gói đi rồi”
“Để cô thất vọng rồi, cô - vẫn mãi mãi là lão nhị của phòng thiết kế mà thôi”
Đường Tịnh Nhu nhếch mép cười cợt, cô phản pháo lại cô ta khiến những người trong phòng đều bật cười ha hả, cô ta thì lại quá mất mặt nên quay ngoắt sang nhìn cô bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

Cô cũng chả quan tâm mà xách túi đi thẳng ra cửa, không quên vẫy tay chào mọi người.

Tập đoàn DT
Đường Tịnh Nhu đến gặp Sở Hạo Dương nhưng vì không có hẹn trước nên cô đành nghe lời của tiếp tân phải đợi ở phía bên ngoài.
“Ngại quá, cô không hẹn trước thì không thể gặp Sở tổng được, mời cô đến phòng tiếp khách ngồi chờ”
Cô vừa ngồi xuống ghế vừa suy nghĩ mông lung, cùng một buổi mà chứng kiến cảnh cô được cầu hồn rồi bị cô từ chối lời quay lại như vậy, chắc có lẽ Sở Hạo Dương sẽ không chịu gặp cô đâu… nhưng dù sao, cô vẫn phải đợi.
Lúc sau, cô nàng trợ lý - Tô Nhược Mẫn mang vào cho cô một cốc cà phê.
“Cô Đường, mời cô dùng cà phê”
“Cảm ơn cô!”
Tô Nhược Mẫn vừa đóng cửa đi ra bên ngoài liền đụng mặt với Sở Hạo Dương, cô nàng nhìn gương mặt lạnh tanh không cảm xúc của anh mà lắp bắp.
“Tổng… tổng giám đốc, anh có gì căn dặn?”
Sở Hạo Dương chuyển hướng ánh mắt vào phía bên trong phòng tiếp khách, nhìn dáng người hơi gầy của Đường Tịnh Nhu đang ngồi đó tay cầm cốc cà phê đang đưa lên miệng uống.


Anh quay liền quay sang nói với Tô Nhược Mẫn.
“Cô ấy thích uống trà xanh”
“Được, tôi đi đổi ngay” Tô Nhược Mẫn sợ sệt trước thái độ của Sở Hạo Dương ngay lập tức nghe theo.
Ngay khi trợ lý vừa đi, Sở Hạo Dương vẫn đứng khoanh tay dựa vào tường bên ngoài mà nhìn vào trong với ánh mắt phức tạp.

Trong khoảng thời gian sáu năm xa cách, anh đã tìm cô đến mức tuyệt vọng.

Cô bất ngờ nói lời chia tay, lặng lẽ rời đi không một lời chào.

Anh đã thử liên hệ với rất nhiều người bạn cũ mục đích để hỏi thăm tung tích của cô, anh cũng đã phải nhờ đến thế lực của anh rể Cố Tuấn Kiệt nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Đến bây giờ gặp lại, nhìn thấy cô như thế này anh biết rằng có vẻ cô sống rất tốt, không hề lưu luyến một chút quá khứ nào.

Và anh cũng ngộ ra rằng hình như trong kế hoạch cuộc sống hiện tại và sau này của cô, đã không còn vị trí nào dành cho anh nữa rồi.

Nhưng lần này quay trở lại anh sẽ không buông tay nữa đâu.
______________
P/s: Nhà này có gen thâm tình thiệt chớ =))))
Mẹ thì 16 năm, con trai cũng chiếm xấp xỉ gần 10 năm trời… đáng nể ????????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.