Người Yêu Cũ Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 57: Sự Thật





Sở Hạo Dương trở về biệt thự ở ngoại ô thành phố với tâm trạng hết sức rối bời, anh không thể tập trung được vào công việc một chút nào khi trong đầu cứ chỉ quẩn quanh những chuyện liên quan đến Tịnh Nhu và nhà họ Diệp.

Ngay sau đó, anh đã cho người đi điều tra, hiện giờ người đứng trước mặt anh đây là trợ lí Nhạc đang cầm tập tài liệu liên quan đến họ.
“Sếp Sở, đây là tài liệu liên quan đến Đường Lệ và nhà họ Diệp mà anh bảo tôi điều tra”
“Ừ, để đó đi”
“Nếu anh không còn chuyện gì căn dặn, tôi xin phép đi trước”
Sở Hạo Dương phẩy tay cho người kia ra ngoài, anh nhàn nhã ngồi ở bàn làm việc rót rượu vào ly, đưa lên miệng nhấm nháp.

Vừa hay người trợ lí kia ra ngoài, lại ngay lập tức nhận được điện thoại của Tịnh Nhu.
“Cô Đường…đúng…đang ở với tôi”
Người trợ lí bối rối lần nữa mở cửa ra, ngó đầu vào nói với Sở Hạo Dương.
“Sếp Sở, cô Đường Tịnh Nhu hỏi anh đang ở đâu?”
Sở Hạo Dương bất ngờ ngẩng đầu nhìn người trợ lí, anh không nói gì, nhưng lại nghe được phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp.
“Alo? Anh còn nghe máy không vậy, trợ lí Nhạc? Hạo Dương đang ở đâu vậy?”

Trợ lí Nhạc không dám tự hành động, chỉ khi nhận được cái gật đầu cùng lời nói của anh thì mới dám nói.
“Không cần phải giấu cô ấy cái gì hết”
“Cô Đường, chủ tịch đang ở biệt thự Lam Sơn nằm ở ngoại ô thành phố”
Sở Hạo Dương vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, không cảm xúc, anh lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, yên lặng ngồi chờ cô…
Tịnh Nhu ngay sau khi cúp máy với trợ lí Nhạc, liền lái xe thẳng đến biệt thự Lam Sơn.

Vừa vào đến cổng đã được quản gia đón tiếp.
“Cô Đường, lâu rồi không gặp”
“Lão Trương, lâu rồi không gặp, cháu đến tìm Hạo Dương”
“Cậu chủ đang ở phòng tập gym, cô cứ đi thẳng lên đó là được”
“Vâng, cám ơn chú!”
Tịnh Nhu đi thẳng đến phòng tập gym, đã thấy Sở Hạo Dương đang tập tạ, cô từ từ bước đến gần khẽ gọi.
“Hạo Dương!”
Anh vẫn vậy, thái độ không thay đổi, lặng lẽ nâng tạ lên rồi hạ xuống, Tịnh Nhu không chịu nổi sự im lặng từ anh liền đi vào vấn đề chính.
“Em muốn giải thích với anh về chuyện ngày hôm qua, anh có còn muốn nghe không?”
Nghe đến đây, động tác nâng tạ của anh dừng lại, anh đặt tạ xuống đất rồi từ từ ngồi dậy cầm lấy khăn lau mồ hôi.
“Được, em nói đi”
Tịnh Nhu hít sâu một hơi rồi thở ra, cô nghe lời khuyên của Tiêu Nhất Nam, suy nghĩ một đêm liền hiện tại cô đã sẵn sàng để đối mặt…
“Quan hệ giữa em và Diệp Tư Thành quả thật là không chỉ là quan hệ đối tác đơn giản như vậy nhưng chắc chắn cũng không phải mối quan hệ bất chính gì khác vì thật ra cậu ấy là em trai em, bọn em là chị em cùng cha khác mẹ”
Sở Hạo Dương đứng thẳng người dậy hỏi.
“Vậy ba em chính là con rể ở rể của nhà họ Diệp - Tống Ngạo?”
Tịnh Nhu cúi thấp đầu xuống, u buồn kể tiếp.
“Đúng vậy! Mẹ em nhất thời phạm sai lầm với Tống Ngạo nên mới có em.

Em chính là bằng chứng cho sự ngoại tình của Tống Ngạo năm đó”
“Năm đó mẹ em mắc bệnh ung thư tuyến giáp đã nói em biết về thân thế của em, muốn em về nhận tổ quy tông.

Nhưng khi em nhìn thấy dáng vẻ của một nhà ba người họ vui vẻ hạnh phúc, em cảm thấy em không nên phá vỡ chuyện này.

Thế nên nhiều năm nay em vẫn chưa dám xuất hiện trước mặt nhà họ Diệp”

“Em rất xin lỗi vì em quyết định làm phẫu thuật hiến tuỷ mà không thương lượng với anh vì trước đây anh nghi ngờ quan hệ giữa em và Diệp Tư Thành, em lo anh điều tra được gì đó nên mới…”
Sở Hạo Dương nghe đến đây liền thấy có gì đó sai sai, anh nắm chặt cổ tay cô, hành động cô lấy khăn lau mồ hôi ở trên mặt cho anh cũng phải dừng lại, anh hỏi.
“Mẹ em nói với em, em là đứa trẻ mà bà ấy ngoại tình với Tống Ngạo, nhất thời sai lầm nên sinh ra hả?”
Tịnh Nhu không hiểu tại sao anh lại hỏi lại, cũng vô thức gật đầu.
“Vâng, mẹ em đã nói với em như thế.

Bà ấy nói lúc bà ấy đi làm thuê đã gặp Tống Ngạo, Tống Ngạo nể tình hai người là đồng hương, nên rất chiếu cố bà ấy.

Sau đó hai người họ đã phạm sai lầm đi quá giới hạn”
Sở Hạo Dương nhíu chặt mi tâm lại.

Những điều cô nói về Đường Lệ không hề giống với những gì anh đã điều tra được.

Rõ ràng Đường Lệ chính là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Tống! Theo tài liệu thì bà ấy đã kết hôn với Tống Ngạo ở quê trước rồi! Vấn đề ở đây chính là tại sao bà ấy lại nói dối? Tại sao lại lừa chính con gái mình, nói mình là người thứ ba…

Sở Hạo Dương kêu cô vào thư phòng đợi anh, còn anh tranh thủ đi tắm rửa.

Khi mới bước ra ngoài, chỉ choàng trên người chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn ướt sũng, từng giọt nước chảy xuống thấm vào lớp áo choàng, một vài giọt chảy xuống nền nhà…
Tịnh Nhu thấy anh như vậy liền hốt hoảng đứng bật dậy.
“Hạo Dương, tóc anh còn chưa sấy khô kìa, máy sấy ở đâu? Để em…”
Sở Hạo Dương không để tâm đến lời cô nói, cũng chẳng màng đến vài sợi tóc ướt đó, anh chỉ nắm chặt cánh tay cô lại kéo về phía kệ sách, lấy từ đó ra một tệp tài liệu.
“Tịnh Nhu, những gì anh điều tra được…không hề giống với những gì em đã nói”
Tịnh Nhu nhìn tệp tài liệu trong tay Sở Hạo Dương mà ngỡ ngàng, cô mở to mắt lắp bắp…
“Sao cơ? Hạo Dương…anh có ý gì?”
“Mẹ em lừa em rồi”
Sở Hạo Dương đi đến bên bàn làm việc, lôi từ trong tệp hồ sơ ấy ra những tài liệu liên quan xếp ngay ngắn trên bàn…
“Mẹ em không phải là người thứ ba, ít nhất là bà ấy không có phạm sai lầm gì về đạo đức cả”
“Không phải người thứ ba? Sao có thể như vậy? Mẹ em không cần phải lừa em mà”
Trước những câu hỏi của Tịnh Nhu, Sở Hạo Dương chỉ nhếch mép cười châm biếm.
“Đúng vậy! Bà ấy không có lí do để lừa em.


Lừa em là con riêng, để em không bao giờ tiếp xúc với gia đình nhà họ Diệp, không nhận tổ quy tông, không có lợi gì cho bà ấy cả”
Tịnh Nhu cúi mặt trầm ngâm, hai bàn tay nắm chặt gấu váy lên tiếng.
“Không có lợi gì, thế nên không ai lại đi nói dối như thế cả…”
Sở Hạo Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía Tịnh Nhu đặt câu hỏi ẩn ý.
“Nhưng nếu lời nói dối này có lợi cho bà ấy thì sao?”
“Hạo Dương, có phải anh đang nghi ngờ chuyện gì phải không?”
Sở Hạo Dương không trả lời thẳng câu hỏi của cô, mà nói.
“Tịnh Nhu, em còn nhớ lần trước sau khi gặp bà Diệp, anh đã hỏi em điều gì không?”
“Nhớ, anh hỏi em…”
Nói đến đây, đầu Tịnh Nhu chợt ong lên, đôi mắt trừng lớn, thân thể cứng ngắc, giọng run rẩy…
“…anh nói em với bà Diệp rất giống nhau”
Thân thể của cô chao đảo ngã ngồi lên bệ đá cẩm thạch đựng đồ gần đó…nước mắt lại một lần nữa vô thức rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp.

Sở Hạo Dương vội vàng đến bên cô.
“Tịnh Nhu…”
Tịnh Nhu nén tiếng nấc, cố gắng nói giọng tự nhiên nhất có thể.
“Hạo Dương! Chuyện này để lần sau chúng ta bàn tiếp nha! Em muốn dùng cách của mình để xác nhận trước”
Sở Hạo Dương biết sự thật này sẽ khiến cô sốc, tinh thần sẽ không được ổn định.

Nhưng dù sao nó vẫn là một sự thật không thể thay đổi được, cho dù có giấu thì sau này cũng sẽ bị lộ ra mà thôi…chính vì vậy nên anh mới nói ra.

Biết trước còn hơn biết sau…Sở Hạo Dương kéo Tịnh Nhu ôm chặt vào lòng, cô cũng giang tay ôm chặt thắt lưng anh, nước mắt cứ thế rơi không ngừng…
“Tịnh Nhu, cho dù thế nào thì anh cũng sẽ mãi ở bên em”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.