Diệp Vị Quân vừa phủi những hạt mưa đọng trên mình vừa cười: “Tôi thế này có được coi là anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Bên ngoài, màn mưa chăng kín, như thể muốn nhấn chìm cả tiếng trò chuyện.
Bên dưới thỉnh thoảng lại vọng lên tiếng ầm ầm của tàu điện ngầm đi ngang qua.
Tiếng người trò chuyện huyên náo như xa tận chân trời mà cũng tựa gần ngay bên tai.
Tất cả trộn lại với nhau, đúng là cũng đem đến cảm giác nhốn nháo náo loạn thật.
Mà dáng anh mỉm cười cất lời trong ánh đèn mờ ảo không hề phô trương, cũng chẳng mang ý lỗ mãng, trong ôn hòa có chút dí dỏm, đúng là giống anh hùng cứu mỹ nhân thật.
Diệp Dương cười: “Vậy thì vinh hạnh cho tôi quá.”
Diệp Vị Quân đưa cho cô chiếc ô nữ, anh cười: “Tôi mới vinh hạnh mới phải.”
Diệp Dương mở ô.
Chiếc ô hồng viền hoa, không giống để đi mưa mà như ô che nắng.
Cô hỏi: “Đây là ô của ai vậy, không giống phong cách của Chu Gia Ngư lắm nhỉ?”
Diệp Vị Quân nói: “Xe tôi chỉ có một chiếc ô thôi. Mưa lớn quá, không thể để cô chen chúc dưới một chiếc ô với tôi được, vừa khéo có người đồng nghiệp ở đó mang theo ô nên cho tôi mượn.”
Không biết vì sao mà Diệp Dương lại nghĩ tới Thường Huyên. Cô thấy chắc kiểu nữ tính này là phong cách của Thường Huyên. Diệp Dương thở dài, nói: “Thường thì tôi cũng mang theo ô che nắng, có thể đi mưa được. Hôm nay khó khăn lắm mới có chỗ dùng thì lại phát hiện quên không đem, đúng là ông trời trêu ngươi.”
Diệp Vị Quân cười: “Duyên phận khiến chúng ta được gặp nhau.”
Diệp Dương hé miệng cười, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, giờ đã là tám giờ hai mươi rồi, cô nói: “Chúng ta đi nhanh lên thôi, chậm thêm chút nữa là chiếu xong phim rồi.”
Diệp Vị Quân nói: “Cũng đâu phải chỉ có mình suất phim đó, không sao đâu, chúng ta cứ đi từ từ, không phải vội.”
“Đầu óc tôi chán thật đấy.” Diệp Dương sực tỉnh, “Dù sao cũng vất vả đội mưa đến, xem nửa bộ phim thôi thì chán quá, lát nữa tôi sẽ nói với Chu Gia Ngư chúng ta xem suất khác.”
Diệp Vị Quân cười như không cười nhìn cô: “Cô mời sao?”
Diệp Dương cười hiểu ý: “Tôi không mời sao được.”
Diệp Vị Quân mở ô, nói: “Vậy coi như tôi không uổng công vô ích rồi.”
Hai người cùng đi trong mưa, nhưng vì mưa quá lớn nên trò chuyện với nhau cũng khó. Hai người đều không nói gì nữa, chỉ im lặng bước đi trong làn mưa.
Lúc tới rạp Thiên Duyệt thì cũng đã gần tám giờ bốn mươi rồi, suất “Diệp Hạn” của Chu Gia Ngư chưa chiếu được một nửa thì cũng phải quá phần ba rồi, Diệp Dương và Diệp Vị Quân lập tức quyết định xem suất chiếu khác.
Suất chiếu ngày đầu của “Diệp Hạn” chiếm tỷ lệ gần 40% cả rạp, mà tám giờ hơn lại là giờ cao điểm, gần như cứ cách mười phút lại có một suất, hai người mua vé xong cũng chẳng phải chờ đợi thêm nữa.
Lúc tới cổng soát vé, Diệp Vị Quân hỏi có khăn đắp không, nhân viên soát vé hỏi anh cần mấy cái, Diệp Vị Quân trả lời một là đủ rồi.
Vào phòng chiếu, Diệp Dương mới phát hiện ra phòng có bật điều hòa. Cô vừa đi mưa xong, lại mặc đồ mỏng, không nén nổi cơn rùng mình.
Diệp Vị Quân đưa khăn cho cô phủ.
Diệp Dương đáp ngay không cần.
Anh nói: “Tôi lấy cho cô mà, cô không dùng thì tôi lại uổng công rồi.”
Diệp Dương cảm ơn anh, nhân lúc phim còn chưa chiếu, cô vội vã gửi tin nhắn cho Chu Gia Ngư.
Chu Gia Ngư gọi Diệp Dương tới xem phim cũng vì muốn tạo cơ hội cho cô và Diệp Vị Quân, giờ hai người đi một mình, đương nhiên bà mối Chu Gia Ngư rất mừng rỡ, bảo bọn họ cứ thoải mái.
Diệp Dương thấy bộ phim khá hay, như một câu chuyện cổ tích phương Đông mộc mạc nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ. Thứ mộc mạc là giá trị quan của “Diệp Hạn”, khiến người ta cảm thấy cái cụm từ “chân thiện mỹ” lỗi thời mới thật đẹp đẽ làm sao. Rực rỡ ở thiết kế và kỹ xảo, đây cũng chính là điểm thương mại ăn tiền của bộ phim này. Bộ phim có cách kể chuyện riêng, cũng có tính thương mại mà người xem ưa thích, có thể coi đây là một tác phẩm xuất sắc.
Nhưng cái đẹp này lại có một vết tỳ, đó là do trong lúc xem phim, em trai cô cứ liên tục gọi điện tới.
Diệp Dương chẳng cần nghĩ cũng biết Diệp Khoan gọi điện vay tiền cô.
Diệp Khoan tìm cô mười lần thì có tới tám lần là vay tiền, chưa bao giờ làm cô thất vọng cả.
Diệp Dương không nghe máy.
Xem xong phim cũng đã là hơn mười giờ, phòng vé sẽ không còn biến động lớn nữa, Diệp Dương tra thử doanh số hiện tại của bộ phim.
Doanh số ngày đầu công chiếu xấp xỉ một trăm năm mươi triệu tệ, lại thêm hai ngày nghỉ cuối tuần sau đó nữa, nếu ba ngày chiếu tuần đầu đạt doanh thu năm trăm triệu thì chắc chắn tổng doanh số sẽ không dưới một tỷ, Thời Đại không thể lỗ vốn, trái tim căng chặt của cô cũng nhẹ đi bớt.
Nhưng lúc thấy tin nhắn Diệp Khoan gửi, phát hiện quả đúng cậu lại đòi vay tiền, tâm trạng vui vẻ khi được xem một bộ phim hay của Diệp Dương cũng biến mất tăm.
Không biết có phải do thứ quan hệ máu mủ ruột già tác oai tác quái không mà rõ ràng Diệp Dương đã thất vọng tột cùng với Diệp Khoan rồi, nhưng cô vẫn ôm sự kỳ vọng dành cho cậu. Mong cậu trở nên tốt đẹp hơn, nhưng Diệp Khoan thì cứ liên tục nói với cô rằng, cậu chưa từng thay đổi.
Ngày còn nhỏ, Diệp Dương nghĩ cô có thể thay đổi rất nhiều người, về sau cô phát hiện đến chính người thân mình cô cũng chẳng thay đổi nổi, thậm chí có muốn cậu trở nên tốt hơn chút đỉnh thôi cũng không được, Diệp Dương bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Diệp Dương không trả lời Diệp Khoan, vì nếu trả lời thì kết thúc sẽ là cô cho cậu vay tiền hoặc hai người cãi nhau một trận. Cô từng cãi nhau với cậu quá nhiều lần rồi, thật sự không muốn xích mích thêm lần nữa.
Ngoài trời đã tạnh mưa, Diệp Vị Quân mở cửa sổ xe.
Gió lùa vào xe, thoáng mang theo hơi ẩm.
Diệp Dương nhìn cảnh đêm ngoài cửa, ý nghĩ muốn yêu một ai đó chợt biến mất.
Dù bố mẹ không cho cô điều gì, nhưng cũng chẳng hề bạc đãi cô, sau này cô phải nuôi họ.
Vốn cô còn có em trai, cô tưởng hai người có thể san sẻ với nhau, giờ thì cảm thấy em trai cô có thể tự lo được cho bản thân đã là may lắm rồi.
Bố cô thích uống rượu, uống tới nỗi bụng phồng lên như một quả bóng da. Cô thường lo có một ngày đột nhiên ông sẽ ngã xuống, rồi không bao giờ đứng lên nổi nữa.
Mẹ cô không có bệnh nặng nhưng cứ liên tục ốm vặt, chẳng khỏe mạnh là bao. Cô cũng lo mẹ cô bệnh đến như núi lở.
Cô là con gái người ta, đời này cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác, nếu ngày đó thật sự tới thì cũng chỉ có thể cố gắng hết sức.
Có một gia đình như vậy thì cho dù có tìm được một nửa hợp ý mình, đừng nói tới chuyện người ta và gia đình có xem thường xuất thân của cô không, mà đến chính cô cũng sợ liên lụy đến người ta.
Họ đều là những con người bình thường, ai cũng cố gắng hết sức để sống trên cõi đời này, không san sẻ được với người ta thì thôi, đây còn liên lụy họ, hà cớ gì phải vậy.
Diệp Vị Quân thấy cô dựa vào cửa sổ không nói gì, bèn khẽ hỏi: “Sao vậy, cô buồn ngủ à?”
Cô bừng tỉnh, xoa cổ họng đang thoáng đau xót, cười nói: “Hình như cũng hơi buồn ngủ thật.”
Diệp Vị Quân nói: “Hay cô nhắm mắt nghỉ một lát đi? Đến nơi tôi sẽ gọi cô.”
Diệp Dương lắc đầu: “Tôi sợ ngủ rồi không ai nói chuyện với anh, anh lại cũng buồn ngủ theo, đợi đến lúc tôi tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong mương rồi.”
Diệp Vị Quân gật đầu: “Cô lo vậy cũng có lý. Thế cô đừng ngủ nhé, cô phải có trách nhiệm với tính mạng của hai chúng ta đấy.”
Diệp Dương mỉm cười, đang định nói gì thì điện thoại lại rung lên, cô cúi đầu nhìn. Vẫn là Diệp Khoan. Diệp Dương không định nghe máy.
Cô không muốn tranh cãi với Diệp Khoan chuyện người làm chị như mình có nên cho cậu vay tiền không trước mặt Diệp Vị Quân.
Đừng nói là Diệp Vị Quân, dù có là Chu Gia Ngư thì làm vậy cũng quá đáng xấu hổ.
Diệp Vị Quân thấy cô không nghe máy bèn hỏi: “Là Gia Ngư à, định mắng chúng ta thấy sắc quên bạn sao?”
Diệp Dương cười: “Là em trai tôi, nhưng tôi với em trai không hợp tính nhau, sợ lại cãi cọ trước mặt anh thì xấu hỏ lắm.”
Diệp Vị Quân cười: “Vậy xem ra tôi phải chuẩn bị tai nghe rồi, lần sau điện thoại cô reo thì tôi sẽ đeo tai nghe, giả vờ đang nghe nhạc rồi lén rình xem hai người cãi nhau chuyện gì.”
Diệp Dương bật cười: “Sao anh tò mò vậy, chắc chắn anh là con một rồi.”
Diệp Vị Quân đáp ừ: “Từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ những người có anh chị em.”
Diệp Dương im lặng trong chốc lát rồi nói: “Tôi không biết cảm giác có anh trai hay chị gái thế nào, còn cảm giác có em trai là thường chỉ muốn bóp chết nó.”
Diệp Vị Quân coi là cô đang nói lẫy, anh cười: “Xem ra cậu ấy làm cô giận thật.”
Diệp Dương không giận, cô chỉ thất vọng. Cô không nhìn thấy nổi tương lai Diệp Khoan, hoặc đã thấy rồi mà ngạt thở thay cậu. Nếu Diệp Khoan cứ như vậy thì đến độ trung niên, cậu sẽ trở thành một tên du thủ du thực mà ai cũng thấy ghét. Cô cười khổ, nói: “Cũng hơi hơi.”
Xe dừng chờ đèn đỏ, Diệp Vị Quân nghĩ ra chuyện gì bèn giữ tay lái nhìn cô: “Một phút sống một đời, cô không cảm thấy như vậy ngắn lắm sao?”
Diệp Dương vẫn còn đang canh cánh chuyện Diệp Khoan, không kịp ý thức được, cô hỏi: “Gì cơ?” Đến khi anh nhắc lại cô mới nhận ra anh đang nói tới tên WeChat của cô, cô bật cười, “Ba phút cũng được.”
Diệp Vị Quân hỏi tiếp: “Cô làm gì trong ba phút đó?”
Diệp Dương nghiêng đầu suy nghĩ: “Hình như ba phút không đủ để làm gì cả, thôi thì hát một bài đi.”
Diệp Vị Quân lại hỏi: “Bài gì?”
Đèn đỏ đã chuyển xanh, Diệp Vị Quân chuẩn bị khởi động xe, Diệp Dương nói: “If You Want Me?”
Xe phanh gấp, người Diệp Dương ngả về phía trước, Diệp Vị Quân vội vươn tay giữ cô lại, anh hỏi: “Cô không sao chứ?”
Diệp Dương giữ lấy tay anh theo bản năng, sau khi ổn định được cơ thể rồi, cô cười nói: “Tôi không sao, chỉ không biết đằng sau thế nào?”
Diệp Vị Quân thu tay lại, nhìn ra sau, thấy trống không anh mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “May là đằng sau không có xe, nếu không tôi lại ăn mắng rồi.” Nói rồi anh vừa khởi động xe vừa làm dịu bầu không khí, “Lần sau có tỏ tình thì đừng chọn lúc tôi lái xe nhé, mất mạng như chơi đấy.”
Diệp Dương vén tóc mai ra sau tai, cười nói: “Lời bài hát này không hợp với anh.”
Diệp Vị Quân nói: “Vậy thì hợp với ai?”
Diệp Dương vốn không định nói ba chữ người yêu cũ nhưng cuối cùng cô lại thốt lời nhẹ bẫng như không, tự nhiên tới độ đến chính cô cũng kinh ngạc.
Sau đó, Diệp Dương nghĩ, có lẽ vì Diệp Vị Quân đã nói chuyện bạn gái cũ cho mình nên tiềm thức cô cảm thấy mình cũng nên nói ra những chuyện riêng tư hơn để đáp lại.
Diệp Vị Quân ngẫm nghĩ lại những chữ này. Cảm thấy cô thốt nên từ ấy thật dịu dàng, khiến anh cảm giác như cô đang nhắc đến một chuyện rất đỗi hạnh phúc.
Anh cười: “Vậy tôi sẽ về nghe.”
Diệp Dương nói: “Tôi không biết, tôi nói bừa thôi, chỉ là cảm thấy lời bài hát viết cho người mình yêu thầm nhưng không đến được với nhau, hoặc là bạn trai cũ.”
Diệp Vị Quân hỏi: “Cô biết hát sao?”
Diệp Dương hỏi: “Nếu tôi bảo mình biết hát thì liệu có khiến người ta sinh ra ảo giác như tôi chưa quên tình cũ không?”
Diệp Vị Quân vốn thoáng có cảm giác này, nào ngờ cô lại nói thẳng ra, anh bèn cười nói: “Cũng chút chút.”
Diệp Dương bèn phủ nhận ngay: “Vậy tôi không biết hát đâu.”
Diệp Vị Quân cười ha hả: “Cô điêu quá đấy.”
Diệp Dương cũng cười, cô hờ hững nói: “Thật ra đây là nhạc phim, tôi chỉ khá có cảm tình với bộ phim ấy, với bài hát ấy thôi.”