Chuyện “Mạc Y Nị bị sàm sỡ trong buổi họp báo” vẫn chưa kết thúc ở đó.
Vài ngày sau, công ty Diệp Dương nhận được thông báo từ Thời Đại, yêu cầu gạch tên Mạc Y Nị khỏi mọi tư liệu và hoạt động tuyên truyền của “Em đang bước”.
Diệp Dương vừa bước khỏi nhà vệ sinh đã chạm mặt Ngô Tình.
Diệp Dương hỏi Ngô Tình chẳng phải mấy hôm trước đã bàn sẽ xử lý như sự cố ngoài ý muốn, sao đột nhiên lại trở mặt với diễn viên?
Ngô Tình thở dài, nói: “Một năm Thời Đại có tới mười mấy dự án, làm việc với hàng trăm nghệ sĩ, nếu ai cũng bắt chước học nhau, không chịu liên lạc trước với họ, âm thầm giở trò khôn vặt thì chắc Thời Đại cũng bị đám diễn viên hành chết. Chắc họ đang giết gà doạ khỉ rồi.”
Diệp Dương bối rối: “Nhưng không phải Mạc Y Nị có quan hệ với phía đầu tư sao?”
Ngô Tình nói: “Có hơn mười bên đầu tư, vốn Thời Đại bỏ chiếm tới một phần ba, quyền quyết định nằm trong tay họ, sao phải nhìn mặt người khác mà làm việc. Ban đầu Thời Đại chịu để phía đầu tư cho diễn viên đi cửa sau cũng vì thấy cô ấy hữu dụng thôi. Không ngờ cô bé này lại cứ khiến người ta phải đau đầu, Thời Đại không để người khác coi mình như trò cười đâu.”
Diệp Dương thấy cũng hợp lý, bèn hỏi: “Chắc sẽ không cắt vai cô ấy luôn chứ?”
Ngô Tình nói: “Cũng không nghiêm trọng tới vậy, chỉ không quảng bá cho cô ấy thôi, coi như cảnh cáo.”
Diệp Dương cười: “Lần này Mạc Y Nị gây chuyện lớn, cũng đủ hot rồi, về sau có không tham gia hoạt động tuyên truyền thì cô ấy vẫn lãi. Nếu phim thành công, nhà đầu tư không quảng bá giúp cô ấy thì cô ấy cũng tự thân vận động được, nhân cơ hội PR thu hút dư luận, vậy là coi như cũng thành người nổi tiếng.”
Ngô Tình nói: “Nếu không thì sao, em nghĩ người ta ngốc chắc, liều đắc tội với nhà đầu tư cũng nhất quyết phải tạo scandal bằng được.” Rồi Ngô Tình lại bảo, “Thật ra để Mạc Y Nị làm vậy thì phim cũng hot theo, chắc Thời Đại cũng đang mừng thầm, nhưng ngoài mặt thì không thể khuyến khích hành động như vậy, sợ sẽ gây ra ảnh hưởng xấu.”
Diệp Dương thoáng kinh ngạc: “Ý chị nói là Tần Tuyết Lan thật sự đã biết chuyện này từ trước sao?”
Ngô Tình nói: “Chị đoán chắc chắn phía Mạc Y Nị đã nói bóng gió với Tần Tuyết Lan rồi. Tần Tuyết Lan vừa muốn đạt được hiệu quả tuyên truyền lại vừa lo nguy hiểm, bèn nhắm một mắt mở một mắt, coi như không biết gì. Cuối cùng khi truy cứu trách nhiệm, hai bên lại xông vào xâu xé nhau. Nghe nói Tần Tuyết Lan và trợ lý của Mạc Y Nị đang chiến nhau ác lắm, chỉ thiếu điều xông ra giật tóc.”
Diệp Dương cười: “Hay thật.”
Ngô Tình nói: “Đây mới chỉ là quan hệ với diễn viên thôi, nội bộ Thời Đại thì còn loạn hơn, đấu đá lộn xộn từ lớn tới bé. Em đã nghe chuyện này chưa, người ta đồn Trương Kiền là bồ của giám đốc Thường đấy.”
“Dạ?” Diệp Dương thật sự không ngờ sẽ có tin đồn kiểu này về Trương Kiền. Trương Kiền thẳng tưng đến độ chuẩn bị chọc thủng trời tới nơi rồi. Mà cô đã từng gặp giám đốc Thường, người này rõ ràng cũng là trai thẳng.
Diệp Dương nhìn Ngô Tình: “Trông có vẻ không phải đâu chị.”
“Chị cũng thấy thế.” Ngô Tình nói thẳng, “Nhưng đúng là cậu ấy hơi trẻ thật, nghe bảo còn nhỏ tuổi hơn chị, trẻ như vậy mà đã ngồi lên chức cao nhường này thì cũng khó tránh lời ong tiếng ve…”
Diệp Dương nói: “Ba mươi tuổi, cũng không phải trẻ lắm…”
Ngô Tình thoáng khựng lại, lấy làm lạ, cô hỏi: “Sao em biết?”
Diệp Dương ngẩn ra, cô nói: “Em có người bạn bên công ty sản xuất trailer, nghe cô ấy tám chuyện nên nhớ hình như anh ấy chừng khoảng ba mươi.”
Buổi chiều, người bạn này của Diệp Dương gửi tin nhắn cho cô, bảo muốn ăn lẩu, hỏi cô có thời gian không.
Diệp Dương phải tăng ca, xong việc chắc cũng phải tám giờ, ăn xong là chín giờ, Chu Gia Ngư về tới nhà đã là hơn mười giờ, Diệp Dương sợ muộn quá, nói cô dời sang ngày khác.
Chu Gia Ngư kiên quyết muốn ăn hôm nay, cô bằng lòng chờ Diệp Dương, Diệp Dương bèn đáp được.
Đến khi Diệp Dương tới quán lẩu thì Chu Gia Ngư đã gọi xong đồ rồi, người ta đã mang nồi lên, thậm chí nước chấm của Diệp Dương cũng được pha xong.
Diệp Dương chưa từng được tiếp đãi long trọng tới vậy, cô kinh ngạc: “Hôm nay cậu có chuyện vui hay muốn nhờ gì tớ vậy?”
Chu Gia Ngư không đáp, nhìn cô bằng cặp mắt sáng quắc.
Diệp Dương bỏ túi ngồi xuống, thấy Chu Gia Ngư vẫn đang nhìn mình, cô sờ mặt, hỏi: “Trên mặt tớ có gì à?”
Chu Gia Nga chống má, tán thưởng: “Diệp Dương, cậu xinh thật đấy.”
Diệp Dương bật cười, cầm túi giấy đựng thìa đũa, cô vừa xé túi ra vừa bảo: “Cậu kết hôn rồi, chúng ta không có tương lai đâu, cậu đừng mơ mộng viển vông nữa cưng ạ.”
Chu Gia Ngư nói tiếp: “Diệp Dương, thật đấy, hôm nay cậu xinh vô cùng tận.”
Trong phần lẩu malatang có đậu phụ, khoai tây, khoai lang, thịt cừu, tôm đồng,… Khay lẩu cà chua thì thả rau cải, chả tôm, củ sen. Diệp Dương lấy đũa khuấy mấy lần, mùi hương ngào ngạt bốc lên.
Diệp Dương thờ ơ lên tiếng: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Chu Gia Ngư vẫn rất kỳ lạ, cô vừa trả lời vừa tặc lưỡi lắc đầu: “Hoá ra cậu và Trương Kiền từng yêu nhau!”
Diệp Dương sững sờ rồi lại bật cười: “Bị phát hiện nhanh thật, tớ còn tưởng sau khi dự án kết thúc cậu mới biết.”
“Tại sao?” Chu Gia Ngư thấy Diệp Dương không phủ nhận lại đâm kích động, lớn tiếng nói, “Sao chuyện khủng thế này mà cậu không nói sớm với tớ, cậu mà nói trước, tớ tớ tớ…”
Diệp Dương hỏi: “Gia An nói à?”
“Ừ.” Chu Gia Ngư nói, “Sáng nay bọn tớ tới Thời Đại dự họp bàn kế hoạch, trùng hợp là Gia An cũng đang làm việc gần đó. Buổi trưa bọn tớ gọi anh ấy ra ăn cơm cùng nhau, dùng bữa ở quán ăn dưới tầng trệt của Thời Đại. Ăn xong ra ngoài thì bắt gặp Trương Kiền đang xuống cầu thang với người khác, nhưng anh ấy không nhìn thấy bọn tớ, cơ mà Gia An lại nhận ra.”
Chu Gia Ngư nói: “Gia An ngạc nhiên lắm, anh ấy chỉ Trương Kiền hỏi đấy là ai, tớ bảo là giám đốc của Thời Đại, anh ấy bứt rứt một lúc lâu rồi nói giống người yêu cũ của Diệp Dương…”
Chu Gia Ngư nói: “Ban đầu tớ tưởng anh ấy hoa mắt nhìn nhầm, còn cẩn thận tìm ảnh Trương Kiền cho anh ấy xem, thế là Gia An bảo đúng rồi, Hè năm ngoái anh ấy đã gặp Trương Kiền tại nhà hàng lẩu thật.”
Chu Gia Ngư nhìn Diệp Dương: “Chuyện đáng mang ra khoe thế này mà sao cậu lại nhẫn nhịn được, cậu không có tí thói hư vinh nào à? Nếu là tớ thì tớ phải nói cho tất cả mọi người tớ từng hẹn hò với anh ấy, xem bà cô già Tần Tuyết Lan còn dám hét ra lửa với tớ không.”
Diệp Dương: “Thế này là cáo mượn oai hùm rồi còn gì?”
“Cáo mượn oai hùm gì chứ?” Chu Gia Ngư lại lớn tiếng, “Cậu từng hẹn hò với anh ấy thật mà, là bạn gái hàng thật giá thật.”
Diệp Dương vươn tay cầm bình nước ô mai, bổ sung thêm: “Bạn gái cũ.” Rồi lại bảo, “Cậu uống không?”
Chu Gia Ngư đưa cốc cho cô, nói: “Dù sức sát thương của bạn gái cũ thua bạn gái hiện tại thật nhưng có sát thương là tốt rồi, vuốt mặt phải nể mũi, ít ra thì chắc chắn Tần Tuyết Lan sẽ không dám mắng cậu nữa.”
Diệp Dương đưa cốc nước ô mai cho Chu Gia Ngư: “Chị ta sẽ không mắng tớ nữa, nhưng sẽ có vô vàn những con mắt để ý tới tớ, những ánh mắt quái lạ và lời bàn tán đồn đại còn đáng sợ hơn mắng mỏ nhiều. Hơn nữa, anh ấy có bạn gái, lỡ bạn gái người ta nghe đồn thổ, bắt đầu dè chừng bắt anh ấy thay tớ đi thì tớ biết nói lý với ai? Tớ không gây chuyện nổi, cũng không trốn nổi.”
Chu Gia Ngư dè dặt: “Thế hai người có trò chuyện riêng với nhau không?”
“Ngoài việc công ra thì không nói gì cả.” Diệp Dương rót cho mình nửa cốc nước ô mai rồi uống cạn.
Chu Gia Ngư nói tiếp: “Vậy cậu cứ định dửng dưng vậy mãi à?”
Diệp Dương không hiểu, cô hỏi: “Nếu không thì sao?”
Chu Gia Ngư nhắc cô: “Anh ấy là giám đốc của Thời Đại, nắm giữ bao nhiêu dự án, lớn có nhỏ có, nhưng nếu anh ấy nghĩ đến tình cũ, cho cậu vài dự án nhỏ thì không phải cậu sẽ lại ăn được hoa hồng sao. Dự án một triệu tệ được trích năm mươi nghìn tệ tiền hoa hồng, dự án năm triệu tệ thì cậu nắm chắc hai trăm năm mươi nghìn tệ, cậu làm quần quật bao nhiêu năm mới tích được chừng ấy tiền chứ.”
Diệp Dương không nói gì.
Chu Gia Ngư lại cất lời: “Đám đàn ông ấy à, dù họ không còn yêu nữa nhưng nghĩ đến kỷ niệm đẹp trước kia cũng sẽ sinh lòng thương hoa tiếc ngọc, anh ấy phất tay một cái là có thể giúp người yêu cũ ăn no mặc ấm, vậy thì sao không làm chứ? Hơn nữa, tớ cũng cảm thấy anh ấy không phải kiểu đàn ông tính toán chi ly với người yêu cũ đâu. Vả lại, anh ấy theo đuổi cậu, cậu đá anh ấy, cậu lại càng phải cố gắng hơn. Cậu nên tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy, biến mối quan hệ tình cũ đầy lúng túng này quan hệ thành bạn bè, qua lại thân thiết, về sau vẫn còn phải hợp tác với nhau mà. Dù sao chuyện cũng từ lâu lắm rồi, dù có là mối yêu hận tình thù sâu nặng chừng nào thì cũng nên mỉm cười cho qua.”
Diệp Dương: “Tớ muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy thì không muốn.”
“Cậu nghĩ cách đi.” Chu Gia Ngư nói, “Đừng có thụ động để người ta đẩy thì mới đi thế, cậu phải chủ động lên, phải tích cực lên, nói chuyện tử tế với người ta đi. Giờ xã hội phân cấp quá nặng, chúng ta ở bên dưới không trèo lên nổi, người ta đứng phía trên cũng chẳng xuống được. Trương Kiền là ngoại lệ, cậu đừng làm căng tới độ cả đời không qua lại giao du với nhau, phí của trời lắm. Lỡ về sau có chuyện gì thì còn nhờ người ta giúp được. Tương lai cậu xán lạn thì tớ cũng được thơm lây.”
Chu Gia Ngư lại tặc lưỡi quan sát Diệp Dương: “Tớ quen cậu mấy năm rồi mà giờ mới phát hiện ra cậu có ưu điểm này…”
Diệp Dương: “… Cậu thực dụng quá đấy.”
Chu Gia Ngư cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi đây là gái có chồng, cõng khoản vay mua nhà khổng lồ, về sau còn phải nuôi con cái nuôi bố mẹ, làm sao lại không thực dụng được, sao thanh cao kiểu gái chưa chồng như cậu được?”
“Tớ cũng phải nuôi gia đình mà?” Diệp Dương cự cãi, “Cậu cũng biết em trai tớ chẳng nhờ được gì, không phải tất cả rồi cũng đến tay tớ sao? Tớ cũng đang cố gắng hết sức, lấy đâu ra thanh cao. Nếu tớ muốn thanh cao thì ban đầu lúc biết Trương Kiền là người của Thời Đại, tớ đã nhường dự án này cho người khác rồi. Giờ lúc nào tớ cũng khép nép nịnh bợ cấp dưới của người yêu cũ, chẳng phải cũng vì lo cho miếng cơm manh áo đấy ư?”
Chu Gia Ngư ngẩng đầu lên, ôm ý xấu, cô nói: “Tớ muốn phỏng vấn cậu, kiếm sống trước mặt cấp dưới của người yêu cũ có cảm giác ra sao?”
Diệp Dương lườm cô, nói: “Cậu thử nói xem?”
Chu Gia Ngư đáp: “Người từng hôn cậu giờ trở thành sếp cậu, đau lòng lắm nhỉ?”
Diệp Dương nói: “Súng, súng đâu!”
Chu Gia Ngư bật cười ha hả.
Trung tuần tháng Bảy, sau khi bản phim hoàn chỉnh của “Em đang bước” ra lò, Thời Đại đã tổ chức một buổi chiếu phim nội bộ chính thức.
Thời lượng phim ngắn hơn vài phút so với bản Diệp Dương xem trước đó, ngoài ra còn được chèn thêm vài cuộc phỏng vấn ngoài phố vào phần credit.
Dù người phỏng vấn là nam hay nữ thì họ đều sẽ đưa ra cùng một câu hỏi. Nếu gặp được người yêu cũ, bạn sẽ nói gì với người ấy?
Người đi đường đưa ra những câu trả lời khác nhau.
Có người chửi rủa, có người chúc phúc, có người xin lỗi, có người hát, có người rơi lệ.
Cuộc phỏng vấn được chèn thêm bài hát tình cảm cuối phim, bắt đầu có tiếng nức nở vang lên trong bóng tối.
Diệp Dương, Chu Gia Ngư và Diệp Vị Quân cùng lên tầng trệt dự họp với Tần Tuyết Lan.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người cùng đứng chờ thang máy, hai quản lý của công ty poster đứng cạnh bàn luận về cuộc phỏng vấn cuối phim.
Lúc này, Trương Kiền và Du Việt vừa khéo cũng bước lại chờ thang máy, mọi người lũ lượt chào hỏi họ.
Du Việt thấy Trương Kiền chỉ gật đầu, có vẻ không muốn trò chuyện với họ, cô bèn chủ động nhận lấy nhiệm vụ này. Du Việt mỉm cười, ân cần hỏi han: “Lúc nãy mọi người đều xem phim rồi, thấy có hay không?”
Quản lý bên công ty poster cười, nói: “Đám chúng tôi kinh qua đủ các bộ phim điện ảnh, còn tưởng mình đã tu luyện thành tinh, lòng dạ biến thành sắt đá rồi, nào ngờ còn có bộ phim khiến chúng tôi khóc được, ban nãy cô ấy…” Người này chỉ đồng nghiệp đứng cạnh, “bắt đầu khóc từ nửa cuối phim, cứ thế khóc tới tận đoạn phỏng vấn.”
Chu Gia Ngư vội nói: “Phim làm hay thật, khiến mọi người đều rung động cả, e là trên đời này chẳng gì có thể chứng minh chất lượng của một bộ phim tình cảm chuẩn hơn nước mắt phụ nữ đâu.”
Du Việt nói: “Mấy hôm trước họp với đạo diễn, đạo diễn còn lo người trẻ bây giờ không thích phim kiểu này. Lần sau gặp tôi sẽ chuyển lời mọi người tới cho anh ấy, chắc anh ấy sẽ không lo lắng vậy nữa.”
Chu Gia Ngư thở dài, nói: “Đạo diễn khiêm tốn quá, làm sao khán giả lại không thích một bộ phim thế này, ban nãy chúng tôi còn bảo đến cuộc phỏng vấn cuối phim cũng rất xuất sắc. Chúng tôi nói với nhau rằng lỡ mình bị chọn phỏng vấn thì sẽ nói gì với người yêu cũ nữa.”
Trương Kiền nhìn Chu Gia Ngư, tỏ ý hỏi chân thành: “Cô sẽ nói gì?”
Chu Gia Ngư cười phá lên: “Nếu tôi trẻ hơn vài tuổi thì chắc chắn sẽ chửi anh ta xéo đi, giờ cũng lớn rồi, vẫn phải giữ thể diện, thôi thì tôi sẽ chúc phúc cho anh ta.”
Trương Kiền nở nụ cười làn lạt, dù là đùa nhưng anh lại thốt lời với vẻ nghiêm túc, gây cảm giác rất áp lực: “Các bạn làm sáng tạo nhưng lại đưa ra một câu trả lời chuẩn mực, xem ra phải xem xét đổi công ty khác rồi.”
Chu Gia Ngư nịnh hót cười nói ngay: “Vậy giám đốc Trương đợi tôi về nghĩ một câu trả lời kinh thiên động địa, lần sau gặp lại tôi sẽ trả lời anh.” Rồi cô lại chuyển hướng, “Giám đốc Trương, anh sẽ nói gì?”
Mọi người cùng chăm chú nhìn Trương Kiền.
Nụ cười trên mặt Trương Kiền bị ai quét mất, dần biến thành lạnh lùng vô cảm, trở nên xa cách: “Đừng hối hận, hối hận lại thành ra vô vị.”
Bầu không khí thoáng trở nên quái dị.
“Tinh” một tiếng, thang máy đã tới rồi.
Sau khi cửa thang máy khép lại, không gian chật hẹp chìm vào im lặng.
Chu Gia Ngư liếc nhìn Diệp Dương.
Cô dửng dưng như không, như thể mình là người ngoài cuộc.
Bước khỏi thang máy, Chu Gia Ngư tha thiết muốn thảo luận với Diệp Dương, nhưng ngại có Diệp Vị Quân nên không biểu hiện ra ngoài, cô chỉ hỏi: “Cậu về công ty hay về nhà thế? Về nhà thì đi với tớ, về công ty thì đi với Diệp Vị Quân.”
Diệp Dương chỉ nói: “Tớ có hẹn ăn cơm rồi, tớ bắt xe đi đây, mọi người về trước đi.”
Diệp Dương không bắt xe mà chầm chậm rảo bước tới trạm xe bus gần đó, trong lúc đợi xe, cô rút điện thoại nhắn tin cho Trương Kiền.
Chỉ có hai chữ: “Chưa từng.”
Chỉ là đắn đo rối rắm đến lúc lên xe rồi mà cô vẫn chưa gửi tin nhắn.
Cô không nuốt nổi cục tức này, nhưng vẫn không thể không khuất phục trước quyền lực của anh.
Anh là bên A, nếu cô làm phật lòng anh, hai bên trở mặt thì chỉ một câu nói của anh thôi cũng có thể đá cô khỏi dự án, nỗi nhọc nhằn mấy tháng nay của cô cũng uổng phí vô ích.