Trương Kiền nhắn tin hỏi cô sáng muốn ăn gì, anh tiện đường mua luôn cho cô.
Diệp Dương hỏi Lý Tiểu Bạch có ăn không, cô ấy phải ra ngoài nên từ chối.
Sau khi Trương Kiền tới, hai người cùng ăn sáng, dọn dẹp xong thì xuống nhà.
Trương Kiền phải đi lấy xe. Diệp Dương nói lái xe còn mất công đi tìm chỗ đỗ, đâm phiền, chi bằng cứ ngồi tàu điện ngầm, như vậy tiện hơn nhiều.
Hai người cùng đi bộ tới ga tàu.
Kể từ khi trùng phùng, đây là lần đầu hai người cùng dạo phố với tư cách một cặp tình nhân, cảm giác ấy thật kỳ lạ.
Trên đường đi, Diệp Dường cầm lòng không đặng, liếc nhìn Trương Kiền mấy lần.
Trương Kiền thấy lạ, hỏi cô làm gì vậy.
Cô cười: “Không có gì, em chỉ cảm thấy không chân thực lắm, như đang mơ vậy.”
Trương Kiền bèn dừng lại.
Diệp Dương hỏi anh sao vậy.
Trương Kiền vươn tay.
Cô vẫn chưa hiểu ý anh, hỏi tiếp: “Sao thế?”
Trương Kiền thoáng siết tay, ra hiệu cho cô đặt tay mình lên.
Hiểu ra anh muốn nắm tay, Diệp Dương chợt thấy ngường ngượng, cô trông quanh một lượt rồi mới dè dặt đặt tay lên tay anh.
Trương Kiền nắm lấy tay cô, hỏi: “Như vậy đã chân thực chưa?”
Đó là một cảm giác mạnh mẽ, vững vàng. Anh nắm tay cô, cho cô thứ cảm giác tựa bị giam cầm, như thể nếu anh không buông, cô sẽ không vùng khỏi bàn tay anh nổi. Cô chợt cảm thấy yên tâm, bèn gật đầu: “Chân thực rồi.”
Trương Kiền đổi tư thế, nắm tay cô cẩn thận, nhưng mới cất mấy bước lòng bàn tay hai người đã lấm tấm mồ hôi.
Càng lúc mồ hôi càng rịn nhiều, dính dính ướt ướt, chẳng biết là của ai.
Diệp Dương ngờ rằng đó là của mình, vì tay cô rất dễ toát mồ hôi, cô muốn rút ra lau tay, nhưng lại thấy hơi ngượng, tới lúc sắp đến cổng ga rồi cô mới khẽ nhắc: “Em thấy đủ chân thực rồi. Anh buông tay em ra đi.”
Trương Kiền vừa buông tay, Diệp Dương đã thở phào nhẹ nhõm, cô không để tâm gì nữa, lau thẳng tay lên áo khoác.
Ngày cuối tuần, tàu điện khá đông, lúc lên tàu cả hai không tìm được chỗ ngồi, đành phải đứng bên cửa.
Mới được một chốc, Diệp Dương đã bắt gặp có người đang giơ điện thoại chụp ảnh Trương Kiền, cô không nén nổi nụ cười.
Trương Kiền thấy khóe miệng cô cong lên, anh hỏi cô cười gì.
Cô ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Trương Kiền, vẫn không kìm được nụ cười. Diệp Dương ghé lại gần, vùi đầu vào ngực anh, cô thì thầm: “Phía sau có người đang chụp ảnh anh đấy.”
Anh vươn tay ôm lấy cô, giọng điệu điềm nhiên như không, tựa đã quen với chuyện này rồi: “Có gì buồn cười đâu.”
Diệp Dương không phục: “Được chụp ảnh thì có gì hay đâu, em còn từng được bắt chuyện đấy.”
Anh mỉm cười: “Vậy sao?”
Diệp Dương rời khỏi lồng ngực anh, đang chuẩn bị kể chuyện mình được bắt chuyện trên tàu điện ngầm thì điện thoại lại chợt rung lên. Cô đưa mắt nhìn, bố cô gửi tin nhắn, nói cần tiền, bảo cô chuyển tiền cho ông.
Chuyển tiền xong, cô chợt không muốn nói chuyện nữa, bèn rúc vào lồng ngực anh, im lặng tựa lên anh.
Lát sau, Trương Kiền hỏi: “Ai nhắn vậy?”
Thực ra Diệp Dương không định kể những việc vụn vặt này cho anh, nhưng cô cảm thấy đây là cơ hội tốt để trò chuyện, bèn bảo: “Bố mẹ em chuẩn bị chuyển nhà nên vay em ít tiền.”
Trương Kiền không hiểu lắm, anh hỏi: “Chuyển tới đâu cơ?”
Diệp Dương nói: “Họ ở Thượng Hải, hợp đồng căn nhà đang thuê hết hạn rồi nên muốn đổi chỗ.”
Hàng lông mày anh giãn ra: “Giờ quan hệ của em với họ vẫn vậy sao?”
Diệp Dương khẽ thở dài: “Còn tệ hơn trước, dù gì trước đó họ là bố mẹ, còn em là trẻ con, bọn họ có quyền kiểm soát em tuyệt đối, giờ em lớn rồi, không nghe lời như trước nữa, mâu thuẫn cũng chồng chất thêm.”
Anh lại nhớ ra chuyện gì, bèn hỏi: “Còn em trai em thì sao, giờ cậu ấy sao rồi?”
Nhắc tới em trai mình, Diệp Dương vẫn còn thấy giận, cô chán nản: “Nó chơi bời, ăn no ngủ say rồi chờ chết ở quê.”
Trương Kiền không lên tiếng.
Diệp Dương thấy mình hơi quá lời, cô bình tĩnh lại rồi dịu giọng: “Từ lúc nó quyết định không học đại học tới giờ cũng đã gần mười năm rồi, làm đủ các loại công việc, nhưng chẳng tiết kiệm được đồng nào, giờ vẫn ngửa tay xin tiền ăn. Trước đó em bắt gặp mấy cậu bé trong tiệm làm đầu hay cửa hàng hoa quả trong khu chung cư mình ở, chúng mới mười mấy tuổi, còn rất nhỏ, có vẻ đã bỏ học dưới quê để lên đây làm việc. Em thấy những công việc thế này có vẻ nhẹ nhàng, bèn gọi điện bảo nó đến làm, nó cũng không đến. Em nói với nó cả trăm lần về tương lai, nó cũng chẳng coi ra gì, vậy thôi, tùy nó.”
Hồi lâu, Trương Kiền buông bàn tay đang bám cột ra, anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô. Cả cơ thể cô được anh ôm vào lòng, anh nói: “Mỗi người có một số phận, em đã cố gắng hết sức rồi, không thẹn với lòng mình là được.”
Động tác của anh như đang bao bọc bảo vệ cô, Diệp Dương cảm thấy an toàn, cũng thấy xót xa. Trước đây cô rất thích được anh ôm, vì chưa từng có ai ôm cô như vậy, sự dè chừng của cô chợt trượt xuống, nỗi tủi thân mà trước đó cô đã cố hết sức xem nhẹ cũng dần nổi lên từ sâu thẳm đáy lòng, rồi cứ thế, viền mắt cô đỏ bừng.
Cô tựa vào anh, thầm tủi thân. Cô biết anh sẽ không để lòng tự trọng của mình bị xâm phạm, nhưng cô đâu muốn anh tỏ ra hèn mọn trước mặt cô, cô cũng xem thường những người đàn ông tỏ ra thấp kém trước phụ nữ, cô chỉ muốn anh quả quyết một chút, một chút thôi. Anh không phải kiểu người nói xấu kẻ khác sau lưng, thấy người ta tỏ ra phiến diện, anh còn khẽ cau mày không hài lòng. Nhưng cái lúc Phó Vãn Trác chỉ thiếu điều chỉ đích danh hỏi anh rằng, có phải người yêu anh cũng như vậy không, anh lại im lặng. Sao anh lại im lặng, tại sao. Nếu người khác nói anh như vậy trước mặt cô, cô sẽ trở mặt với họ ngay.
Cô nén cơn nghẹn ngào, thì thầm: “Em không hề nói oan cho anh, Phó Vãn Trác hỏi anh cũng vì khi ấy anh đang yêu em, anh ta muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ anh, anh im lặng, vì anh cảm thấy anh ta có lý. Vì anh luôn giận em, giận em không đi du lịch với anh, giận em không cho anh về quê cùng, giận em quá sòng phẳng chuyện tiền bạc với anh. Dù anh tỏ ra mình hiểu lý do cho hành động của em, nhưng anh vẫn giận. Anh giận, nhưng anh cảm thấy mình không nên giận, vậy là anh nén nhịn. Thế nên sau khi Phó Vãn Trác cất lời, anh mới im lặng. Anh cảm thấy lòng tự trọng của em quá cao, thấy em ngoan cố, thấy em khó chiều, phải không?”
Tàu điện ngầm huyên náo, gần như ai ai cũng đang trò chuyện, cô vùi đầu vào lồng ngực anh, khẽ khàng cất tiếng, nhưng anh vẫn nghe được hết. Anh ôm cô, hồi lâu, anh mới khẽ cất lời như đang lang thang trong cơn mơ: “Khi ấy anh quá thích em, vậy nên anh mới giận, nếu anh không thích em tới thế thì đã chẳng giận.”
Diệp Dương ngước mặt lên, viền mắt hoe đỏ: “Vậy còn Lương Châm, chuyện với Lương Châm thì sao, không phải anh nói giữa anh và cô ấy không có gì ư?”
Dáng vẻ của cô khi này như đã chợt kéo anh trở lại chín năm trước. Như thể cô vẫn là một Diệp Dương vừa nũng nịu vừa lạnh lùng, nhưng vừa liếc cô, anh đã phải dời mắt đi nơi khác.
Lớp cửa sổ thủy tinh màu đen bán trong suốt phản chiếu bóng dáng cô, cô ngửa đầu nhìn anh, chờ đợi câu trả lời từ anh. Nhưng có một số chuyện không thể giải thích nổi, chỉ đành để nó trôi đi. Anh nói: “Diệp Dương, không phải chúng ta đã nói rồi sao, quá khứ là quá khứ.”
Diệp Dương dần tỉnh táo, sự mơ hồ trong mắt cô biến mất, cô dời mắt khỏi anh, nhìn những người khác trong xe.
Có vài hành khách đang tò mò ngó họ.
Cô chợt thấy hối hận vì đã thốt nên câu hỏi ấy.
Khi quyết định làm lại từ đầu, cô không định truy cứu vấn đề ấy, anh nói đúng, quá khứ là quá khứ, nhưng vì khi nãy anh vỗ về xin lỗi, cô lại tưởng hai chuyện này giống nhau, đều có thể giải quyết, giờ thì hay rồi, cô lại đẩy mình vào đường cùng, tiến thoái lưỡng nan, lúng túng cùng quẫn.
Tàu điện ngầm vào ga, cửa xe mở ra, dòng người chen chúc đổ xuống, cô cũng xuống theo. Trương Kiền thấy vậy bèn giữ lấy cánh tay cô, một cuộc cãi vã cỏn con lại khiến bao người trên tàu chú ý. Trương Kiền nhỏ giọng: “Diệp Dương, chúng ta vừa mới bắt đầu, đừng cãi nhau vì một chuyện thế này.”
Diệp Dương gạt tay anh ra, xuống tàu.
Cửa khép lại, đoàn tàu rời đi.
Một cơn gió thổi qua, Diệp Dương nhìn đường ray trống không, cô chợt thấy lạnh giá.
Trương Kiền day trán, thấy những người khác trên tàu đều đang ngó trộm mình, anh thoáng cảm giác phiền não. Tàu điện chỉ mất ba phút để tới ga, nhưng anh cũng cảm thấy khoảng thời gian ấy thật dài, anh rút di động định gọi điện, nhưng không biết gọi rồi thì sẽ nói gì. Thôi bỏ đi.
Anh tựa vào tàu, nhìn hình ảnh mình chiếu trên lớp kính đen, chợt ý thức được thứ tình cảm lúc này của bản thân thật xa lạ. Anh và Trình Ninh chưa từng cãi cọ, anh không cần dỗ dành cô ấy. Thi thoảng gặp chuyện phiền não trong công việc, anh cũng chẳng phải tiến thoái lưỡng nan, thậm chí là bất lực bó tay như bây giờ. Anh dần bình tĩnh lại, sau khi cửa tàu mở ra, anh bước xuống theo dòng người rồi lên tàu về hướng ngược lại.
Cô dừng tại một ga tàu nhỏ tĩnh lặng với mấy hàng ghế bằng thép không gỉ, những hàng ghế đưa lưng lại với nhau, tổng cộng có mười chiếc, cô đang ngồi đó chơi điện thoại.
Trương Kiền thở phào nhẹ nhõm.
Khi trước, tình yêu của họ quá ngọt ngào, chưa từng cãi cọ, lần đầu cãi vã cùng là lúc chia tay, thật ra anh chẳng có chút kinh nghiệm nào với chuyện này.
Anh đứng gần đó nhìn cô.
Diệp Dương không cần ngẩng đầu cũng biết anh đã trở lại. Nhưng cô giả bộ như không thấy, cắm cúi chơi điện thoại.
Hồi lâu sau, Trương Kiền mới chầm chậm bước tới, ngồi xuống trên hàng ghế trống cạnh cô.
Diệp Dương liếc nhìn anh, cô tắt máy, đứng dậy định bỏ đi, anh giữ cổ tay cô, hỏi: “Em định đi đâu?”
Diệp Dương hất tay anh, không buồn quay đầu lại.
Cô rời ga tàu, không biết phải đi đâu, bèn bước theo dòng người, đi được một đoạn, cô có cảm giác hình như Trương Kiền không đi theo, bèn quay đầu liếc nhìn.
Trương Kiền không đuổi theo cô thật. Anh đứng gần đó nhìn cô, nhưng cô vừa quay đầu, anh đã tiến lại ngay. Anh kéo cô lại. Anh hé môi, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt tiếng nào.
Có người qua đường tình cờ bước qua, đưa mắt nhìn cặp tình nhân đang cãi vã.
Diệp Dương buông mắt giằng co với anh hồi lâu, rồi lại cố gắng bình tĩnh, cô nói: “Bỏ đi, anh nói đúng, quá khứ là quá khứ, đúng là chúng ta không nên tức giận vì chuyện này, anh coi như em chưa từng hỏi gì đi.”
Trương Kiền kéo cô lại, đặt tay lên ót cô, đẩy cô vào lòng mình. Diệp Dương có thể nghe được nhịp tim đập rõ ràng của anh. Gió nhẹ ngày Thu cuốn theo những chiếc lá cuối cùng, cất tiếng xào xạc. Cô thoáng ngẩn ngơ, cảm thấy chuyện khi nãy chỉ như chớp mắt, mà cũng tựa đã bao năm trôi qua.
Hai người tới sở thú, dạo bộ cả buổi sáng. Họ cố gắng trò chuyện với nhau rất nhiều lần, nhưng không thể gần gũi không chút ngăn cách được như trước. Họ cảm thấy mình nên tách ra một lát, vậy nên cũng chẳng buồn ăn trưa mà bắt xe về luôn.
Trương Kiền tiễn cô lên tận phòng. Cô tạm biệt anh trước nhà, đang định khép cửa lại anh đã chợt chặn cửa lại, anh nhìn cô, nói: “Diệp Dương, anh yêu em, nhưng hình như em không biết chuyện này. Anh không rõ đây là vấn đề của anh hay vấn đề của em, chỉ là nếu em cũng yêu anh thì lần này chúng ta hãy cố gắng kiên trì, được không.”