Câu “Anh yêu em” ấy khiến Diệp Dương trở tay không kịp.
Cô những tưởng với cái tính kiêu ngạo của Trương Kiền, cả đời này anh sẽ không thốt nên những lời đó với cô. Trước đây hình như cũng chẳng mấy khi anh bộc bạch, anh cảm thấy thốt những lời ấy quá nhiều sẽ đánh mất giá trị của nó. Giờ, anh lại bất ngờ bày tỏ, Diệp Dương thấy ngờ vực, cô nói: “Em thật sự không cảm nhận được rằng anh yêu em, em chỉ cảm thấy anh không cam lòng.”
Trương Kiền sửa lại lời cô: “Đúng là anh không cam lòng, nhưng cũng không tới mức để nó chi phối mình tới nhường này. Nếu anh bị nó chi phối một cách dễ dàng tới vậy thì cũng đã quay mòng mòng từ lâu rồi chứ chẳng cần chờ đến lúc em xuất hiện.”
Dường như câu này cũng có lý, hơn nữa còn thoáng có ý phân trần bày tỏ, ít nhiều gì Diệp Dương cũng thấy dễ chịu hơn. Nhưng nghĩ tới chuyến hành trình bồi đắp tình cảm hôm nay đã bị hủy hoại bởi một vấn đề thiếu lý trí, cô cũng thấy tiếc nuối, cô hỏi: “Anh đói không, anh muốn ăn gì, em mời anh.”
Trương Kiền thấy cô dịu đi rồi bèn nói: “Bên ngoài nhiều người, anh không muốn đi, chúng ta ăn trong nhà luôn nhé. Anh thấy tủ lạnh có rất nhiều đồ.”
Diệp Dương vào bếp, phát hiện thật ra cũng không còn nhiều đồ ăn nữa, cô bảo phải ra siêu thị mua, Trương Kiền bèn đi cùng cô.
Mua thức ăn xong, Trương Kiền xắn tay áo trợ giúp cô nấu cơm trưa. Khi nấu nướng, hai người cũng không trò chuyện gì, chỉ nhìn nhau thôi là đã thỏa mãn rồi.
Lúc ăn cơm, Diệp Dương còn mang rượu ra uống.
Lý Tiểu Bạch đi vắng, nhà chỉ còn hai người, họ đều có cảm giác tự do.
Dùng xong bữa, cả hai cũng đã uống được hai chai rượu.
Để trèo lên được cái ghế giám đốc, Trương Kiền đã phải ứng phó với đủ các buổi tiệc lớn nhỏ, rèn được tửu lượng đáng nể, nếu muốn say anh cũng phải uống tương đối.
Diệp Dương lại không được như vậy, mới có hai ly cô đã ngà ngà say.
Dọn dẹp xong xuôi, hai người hôn nhau trong phòng.
Không biết là do trận cãi vã hay vì hơi cồn mà hai người đều thoáng xúc động, họ hôn nhau triền miên say đắm, rồi cuối cùng ngã xuống giường, ôm nhau thiếp ngủ.
Diệp Dương tỉnh dậy lúc chạng vạng. Lúc thức giấc, cô phát hiện mình đang nằm trong lòng anh, phải mất một lúc lâu cô mới thích ứng được.
Rèm cửa đang đóng nên căn phòng tối om. Tuy vậy cửa sổ còn đang mở, cô vẫn nghe được tiếng trẻ con vui đùa dưới nhà.
Cô chợt thấy cảm động.
Cô gạt nước mắt, nằm tận hưởng cảm giác này một chốc, đến lúc thật sự không nằm nổi nữa cô mới khẽ khàng bò khỏi lòng anh, vào nhà vệ sinh.
Lý Tiểu Bạch vẫn chưa về, phòng khách im lặng không một tiếng động.
Dùng nhà vệ sinh xong, cô cầm cốc rót một ly nước để uống, sau đó lại lấy ly dùng một lần rót nước ấm mang vào phòng ngủ.
Điện thoại Trương Kiền đặt trên bàn máy tính, Diệp Dương liếc thấy màn hình đang sáng, cô bèn tiến lại nhìn.
Biệt danh số điện thoại này là “Nghệ sĩ trứ danh Trình đại mỹ nữ”.
Ban đầu cô không kịp nghĩ ngợi gì, mà thậm chí còn thấy buồn cười, cái tên này dài quá đỗi. Đến khi nhận ra người gọi là ai, cô chợt đứng ngẩn ra tại chỗ.
Trình Ninh.
Cô cầm lấy điện thoại Trương Kiền xác nhận lại mà khó lòng tin nổi.
Cô không hề nhìn nhầm, là Trình đại mỹ nữ.
Ánh mắt cô dời sang nhìn ảnh đại diện.
Một tấm ảnh chân dung đoan trang xinh đẹp, trắng nõn như tuyết đầu mùa, nụ cười yêu kiều như hoa.
Diệp Dương chợt khiếp vía, như thể vừa phát hiện ra chuyện gì đó quá đỗi kinh khủng.
Chuông điện thoại đã dừng lại.
Cô chợt nhớ tới cái câu “Em cứ coi như tôi không có đi” của Trương Kiền.
Khi ấy cô còn tưởng Trương Kiền không thẳng thắn trả lời mình đã chia tay hay chưa vì cố tình muốn giày vò cô. Giờ nghĩ lại, cũng có thể anh và Trình Ninh chưa chia tay thật.
Không, chẳng mấy chốc cô đã phủ nhận ngay suy đoán của mình.
Không đâu, sau khi họ chia tay Trương Kiền mới quay lại với Lương Châm, anh không có vấn đề gì về mặt đạo đức.
Mà chuyện bắt cá hai tay lại thuộc về khía cạnh đạo đức rồi.
Trương Kiền không thể vô liêm sỉ như vậy.
Nhưng nếu anh và Trình Ninh đã chia tay rồi thì tại sao cô ấy lại gọi cho anh?
Còn có dòng chú thích “Nghệ sĩ trứ danh Trình đại mỹ nữ”, rõ ràng cái biệt danh hài hước ngọt ngào đầy lãng mạn tới vậy là đãi ngộ dành riêng cho người yêu rồi.
Diệp Dương cầm điện thoại Trương Kiền, bước khỏi phòng ngủ, cô mở cửa phòng ăn, đặt điện thoại anh lên bàn.
Cô ngồi đó, nhìn nó chằm chằm.
Chẳng mấy chốc Trình đại mỹ nữ đã lại gọi tới.
Chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi, hai lựa chọn nghe hay không nghe máy đã xoay chuyển trong đầu Diệp Dương hàng nghìn lần.
Lý trí biết mình không nên nhận máy, vết xe đổ mấy ngày trước của Diệp Vị Quân vẫn còn. Ngờ vực gì thì cô nên hỏi Trương Kiền, không nên tự tiện nghe điện thoại riêng của người ta.
Nhưng nếu hỏi Trương Kiền, liệu anh có nói với cô không. Hay liệu cô có tin lời giải thích của Trương Kiền không?
Không. Cô không tin.
Năm ấy khi nghe được lời Phó Vãn Trác, không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện hỏi thẳng tại sao anh lại im lặng.
Nhưng cô có thể đoán được đáp án.
Chắc hẳn Trương Kiền sẽ giải thích cho cô nghe. Với tài ăn nói trơn tru của anh, thể nào cô cũng bị thuyết phục, nhưng sau đó thì sao? Cô vẫn sẽ hoài nghi.
Nỗi hoài nghi này xuất phát từ sự khác biệt khổng lồ tồn tại giữa cô và Trương Kiền.
Chỉ là trước đó họ đều dùng tình yêu che lấp sự khác biệt này. Để rồi khi quãng thời gian yêu đương nồng nhiệt trôi đi, bọn họ tỉnh táo lại, sự khác biệt bị vùi lấp khi xưa cũng chẳng che giấu nổi nữa, cô có thể nhìn thấy tương lai của họ.
Kết cục của Trần Mật và bạn trai mình chính là kết cục của cô và Trương Kiền.
Chẳng ai sai, chỉ là không hợp nhau, chỉ là mệt mỏi thôi.
Cô đứng trên giao lộ tuổi mười tám, dùng tất thảy kinh nghiệm mình gom góp được trên đời, dùng tất thảy trí tuệ của bản thân, nhưng cũng chẳng nghĩ được cái kết thứ hai cho họ.
Câu chuyện cổ tích giữa cô bé lọ lem và hoàng tử toàn vẹn tới vậy cũng vì nó đã kết thúc ngay thời khắc đẹp đẽ nhất, nếu viết tiếp e là sẽ chỉ toàn những điều tầm thường vặt vãnh.
Cô có hỏi hay không cũng chẳng thay đổi được kết thúc của mình với Trương Kiền. Chỉ khác biệt ở chỗ sau khi hỏi, cô có thể giữ cho cái tình yêu này thêm chút hơi tàn, chứ cuối cùng cũng chẳng cứu nó thoát khỏi cái chết.
Giờ Diệp Dương lại cảm giác mình như đang đứng trên cái giao lộ ấy.
Cô tin vào những gì bản thân đoán định, hay tin vào lời giải thích của Trương Kiền đây.
Đương nhiên là cô tin mình rồi.
Tim cô đập như trống bỏi, tiếng vang dội vào màng nhĩ. Diệp Dương cố giữ cho tay mình không run, cô ngừng thở, nhận điện thoại của Trình Ninh.
Giọng nói Trình Ninh vang lên từ đầu dây bên kia. Giọng điệu của một diễn viên kịch nói, dịu dàng điềm đạm: “Kiền, em làm mất chiếc cài áo cây thùa rồi, có lẽ tối qua lúc đến nhà anh em đánh rơi, chắc là trong phòng làm việc hoặc phòng ngủ, anh tìm giúp em xem có không, tìm được thì báo em một tiếng nhé.”
Diệp Dương nghe thấy tiếng xưng hô trôi chảy tự nhiên ấy mà hồn vía lên mây. Nghe được ba từ mấu chốt “tối qua”, “phòng ngủ”, “phòng làm việc”, đầu óc cô trắng xóa. Cô tắt máy theo bản năng.
Đúng vậy, sao cô vừa xuất hiện Trương Kiền đã chia tay người yêu ngay được. Nếu cô có sức hấp dẫn tới vậy thì ban đầu, sau khi chia tay nhau, Trương Kiền đã chẳng bỏ đi không tìm cô tới một lần, cũng chẳng quay về với Lương Châm chỉ sau hai tháng. Hơn nữa, sao cô lại cho rằng cái kẻ đã cò kè lấy tiền đổi danh với người yêu cũ là người quân tử có đạo đức? Chẳng lẽ chỉ vì anh rất tri thức lễ độ sao? Nhưng việc một người được dạy dỗ tử tế và chuyện anh ta bắt cá hai tay chẳng liên quan gì đến nhau cả. Có lẽ anh chỉ muốn chơi bời mấy bận với người yêu cũ để hoài niệm thanh xuân mà thôi. Vậy mà cô còn ngớ ngẩn cho là anh muốn làm lại từ đầu với mình.
Lúc Trương Kiền tỉnh giấc, phòng ngủ chính tối om, anh ngẩn ngơ một hồi, mò mẫm bên cạnh nhưng không thấy cô đâu.
Anh nằm lại xuống giường, yên tĩnh một lúc, đầu óc cũng dần tỉnh táo.
Phòng khách tối đen một mảng, anh khẽ gọi tên Diệp Dương.
Diệp Dương ngồi trong phòng ăn đáp lời.
Anh bước tới cửa phòng ăn theo tiếng cô vang lên. Mở cửa ra, anh thấy có người đang ngồi bên trong.
Trong phòng ăn có một chiếc cửa sổ sát đất rất lớn. Dõi mắt qua cửa sổ, có thể thấy tán ngô đồng mọc vượt lên nhà cửa, với tay lên trời. Sức sống của nó mạnh mẽ ngoan cường tới nhường này, giờ đã là tháng Mười cuối thu mà lá còn chưa trút được một nửa, dáng nó mờ ảo trong sắc hoàng hôn, như một tấm bình phong. Đưa mắt qua kẽ lá là có thể thấy được ánh đèn bên tòa nhà đối diện, nửa mờ tối, nửa đã sáng bừng.
Anh đứng trong phòng ăn, mở cửa, nhìn cô hồi lâu.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bất động như đã hóa đá.
Hồi lâu sau, Trương Kiền mới tiến vào, anh vươn tay vuốt ve gò má cô từ phía sau, hỏi: “Em nghĩ gì mà chăm chú vậy.”
Cô né bàn tay anh.
Tay Trương Kiền khựng lại trong không trung, rồi lại buông xuống như không có gì, anh chầm chậm bước lại, ngồi xuống trên chiếc ghế đối diện cô, anh hỏi: “Lại sao vậy?”
Diệp Dương dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ, trở lại trên gương mặt anh, cô nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt sắc như dao, dù có màn đêm ngăn trở, nhưng Trương Kiền vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hừng hực của cô.
Cô nói: “Có phải anh chưa chia tay với cô ấy không?”
Trương Kiền sững sờ.
Diệp Dương cảm nhận được cơn sững sờ của anh, lòng cô lạnh ngắt, cô khẳng định: “Hai người chưa chia tay thật.”
Vấn đề này hệt như chuyện với Lương Châm vậy, chúng đều là những thứ Trương Kiền rất muốn né tránh. Anh không muốn thừa nhận với cô tình cảm của anh luôn chịu tác động bởi cô. Đáng ra cô phải là một người quá đỗi bình thường, phải giống như những người bạn gái khác mới đúng. Nhưng ban sáng anh đã né tránh một lần rồi, giờ không thể tiếp tục lẩn trốn nữa. Anh vươn tay day trán, rồi lại buông tay xuống, anh khẽ thốt: “Chia tay rồi.”
Diệp Dương đứng bật dậy, chiếc ghế trượt mất một đoạn xa, giọng điệu cô nghiêm nghị, gần như chất vấn: “Chia tay rồi mà anh đặt biệt danh cho cô ấy như vậy, chia tay rồi mà cô ấy tới nhà anh, chia tay rồi mà cô ấy vào phòng làm việc, vào phòng ngủ của anh? Lúc nào tình cảm của anh và bạn gái cũ tốt như vậy hả, chia tay rồi mà vẫn tùy tiện đến nhà anh như vậy?”
Thoắt cái, gương mặt Trương Kiền đã trở nên khó coi vô cùng, giọng anh lạnh ngắt: “Em có ý gì?”
Diệp Dương nhận ra ngay rằng mình vừa lỡ lời, cô cắn môi.
“Em nói đi!” Trương Kiền chợt cất tiếng, “Tùy tiện nghĩa là sao, em thấy anh tùy tiện, thấy yêu anh tủi thân uất ức lắm, phải không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Diệp Dương quyết ý, chuyện đã đủ tệ, nhưng cô còn dằn lòng đập tan tất cả, “Sau khi chia tay với Lương Châm, anh yêu em. Chia tay với em xong, anh lại đi tìm Lương Châm. Giờ anh hẹn hò với người khác nhưng lại vẫn tới gặp em.”
Trương Kiền đứng phắt dậy, cô còn có mặt mũi mà nhắc tới chuyện này sao. Một tình yêu đẹp đẽ bị sự thiếu lý trí của cô hủy hoại, vì cớ ấy mà mọi chuyện về sau mới mất kiểm soát. Vậy mà cô còn mặt mũi để chất vấn anh. Đầu óc anh có vấn đề nên mới đứng đây chịu sự châm chọc khiêu khích của cô. Anh đang định bỏ đi thì chiếc điện thoại đặt trên bàn ăn chợt rung lên.
Trương Kiền cúi người cầm điện thoại, anh toan bỏ đi như vậy, nhưng khoảnh khắc khom mình, anh chợt ngửi thấy mùi hương trên người cô, lửa giận bỗng chốc đã dịu đi phần nào, nỗi xúc động muốn bỏ đi cũng nhạt bớt. Anh đứng thẳng dậy, bình tĩnh lại, mở điện thoại đọc tin nhắn.
Tin nhắn mới nhất là tin công việc, anh không để ý, nhấn thẳng vào ảnh đại diện của Trình Ninh. Nhìn thấy nhật ký cuộc gọi kéo dài vài giây, anh bình tĩnh lại trong chốc lát rồi giải thích: “Cô ấy không tìm được hộ chiếu, hỏi anh xem có để chỗ anh không, lúc ấy anh đang ở nước ngoài, cô ấy lại cần gấp nên anh mới để cô ấy vào nhà tìm. Còn biệt danh thì chỉ là chuyện trước kia thôi, sau khi chia tay bọn anh không liên lạc, anh quên đổi lại.”
Lòng dạ Diệp Dương nguội lạnh: “Rồi thì anh không sửa biệt danh, rồi anh đi công tác, rồi cô ấy phải tìm hộ chiếu, vào phòng làm việc thì thôi đành, nhưng lại vào tìm cả trong phòng ngủ nữa, cài áo cũng rơi mất. Bao nhiêu cái trùng hợp như vậy, liệu là anh thì anh có tin không?”
Cả căn phòng lặng xuống trong chốc lát, Trương Kiền nhìn cô, chầm chậm thốt: “Diệp Dương, nếu em không thể tin anh thì không cần cố gắng làm gì.”