Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình

Chương 7



Dịch: Hạnh

Sau khi mở cửa tiễn bên báo chí ra về, Diệp Dương thấy Tần Tuyết Lan đã mệt tới mức không đứng nổi rồi, đang ngồi xổm bên chân tường. Cô bèn đóng cửa bước tới hỏi: “Chị Lan, phía bên đạo diễn xong xuôi cả rồi chứ?”

Tần Tuyết Lan ngẩng đầu nhìn cô, mệt mỏi nói: “Cứ tưởng vị đạo diễn kia kiệm lời lắm, ai dè lại nói khỏe thế, chị nghe mà suýt nổ đầu nên ra ngoài nghỉ một lát, phía Lam Trăn sao rồi?”

Diệp Dương nói: “Khá ổn, mấy vấn đề cần phỏng vấn đều hỏi xong hết rồi.”

Tần Tuyết Lan chống đầu gối đứng dậy, Diệp Dương vội vươn tay dìu chị ta. Tần Tuyết Lan bèn nói: “Có phải họ sắp đi rồi không, để chị vào xem xem.”

Diệp Dương nói: “Giám đốc Trương bên chị đang trong đó.”

Tần Tuyết Lan uể oải ngay: “Thế thì thôi, để mấy người bạn học họ ôn lại kỷ niệm đi, chị cũng chẳng sức đâu mà hầu.” Vừa nói chị ta lại vừa ngồi xuống chân tường, thấy Diệp Dương vẫn đi giày cao gót, chị ta nói: “Em vẫn đi giày cao à, không mệt sao?”

Diệp Dương nói: “Mệt thì cũng đành chịu, hôm nay nhiều lãnh đạo quá, em không thể làm mất mặt công ty được.”

Tần Tuyết Lan tặc lưỡi: “Người trẻ đúng là khỏe thật, là chị thì có mất mặt cũng phải đi giày thấp.”

Diệp Dương có muốn ngồi xuống cũng không được, chỉ có thể dựa vào tường để đứng, thoáng thấy Vương Thanh Bình của nhóm mình đang loay hoay đằng xa, cô bèn vẫy tay, hỏi: “Bình Bình, cậu có thấy Tiểu Văn không?”

Vương Thanh Bình nói: “Hình như em ấy đang soạn bản nháp trong hội trường, sao vậy Diệp Dương, cậu tìm em ấy có việc gì à?”

Diệp Dương hỏi: “Giờ cậu có bận gì không?”

Vương Thanh Bình nói: “Giờ tớ không bận, đang chờ được giao việc.”

Diệp Dương nói: “Trước sáu giờ là phải xong bản nháp, đừng làm phiền em ấy, cậu chạy vào hội trường cầm hộ tớ cái túi, tớ để đôi giày trong đó, không đổi giày chắc tớ không đi nổi nữa.”

Vừa nói xong thì cửa phòng phỏng vấn đã mở, Tần Tuyết Lan lề rề một hồi rồi đứng bật dậy như vừa hồi sinh.

Vương Thanh Bình bỏ đi như một làn khói.

Đoàn người Trương Kiền và Lam Trăn bước ra, nhưng cũng chẳng hề chào hỏi hai người họ mà cứ thế bước thẳng qua.

Đám fan chen chúc nhau trên hành lang của Lam Trăn cùng hét lên.

Sau khi fan hâm mộ đi mất, hành lang yên tĩnh hơn nhiều, Diệp Dương muốn ngồi bệt xuống đất như Tần Tuyết Lan nhưng sợ bị lãnh đạo nhìn thấy nên đành thôi.

Vương Thanh Bình ôm túi của Diệp Dương trở lại. Diệp Dương vừa thay giày xong thì cửa phòng phỏng vấn của đạo diễn đã mở ra. Người bên tòa soạn vác máy quay bước ra trước, phía đạo diễn cũng đi theo. Tần Tuyết Lan đứng dậy, cười tươi như hoa tiến lên đón.

Bọn họ đi xa rồi, Diệp Dương mới đưa Vương Thanh Bình trở lại phòng phỏng vấn, kiểm tra kỹ càng xem có đồ gì bị bỏ quên không. Vào đến phòng Lam Trăn thì cô lại nhớ ra điều gì, vội sờ người mình, trên người chẳng có gì cả. Không ổn rồi, không thấy điện thoại đâu.

Vương Thanh Bình thấy cô lo lắng vậy bèn hỏi: “Sao thế?”

Diệp Dương vừa mò mẫm vừa nói: “Tớ quên mất mình để điện thoại ở đâu rồi, cậu gọi điện cho tớ thử xem.”

Vương Thanh Bình vội vàng nháy máy, đường dây thông nhưng không ai nhận cuộc gọi.

Diệp Dương tự an ủi mình, chỉ cần điện thoại không tắt máy là vẫn còn hy vọng. Cô ngồi xuống sofa, nghĩ lại xem lần cuối mình dùng điện thoại là khi nào. Diệp Dương nhớ sau khi rời khỏi căn phòng này thì cô không lấy điện thoại ra nữa. Chắc chắn điện thoại rơi ở đây rồi, cô và Vương Thanh Bình kiểm tra thật kỹ phòng phỏng vấn, đến gầm sofa cũng không bỏ qua, nhưng chiếc điện thoại vẫn bặt tăm.

Vương Thanh Bình nói: “Có khi người bên Lam Trăn nhặt hộ trước rồi cũng nên?”

Diệp Dương cảm thấy khả năng này rất thấp, nếu như vậy thật thì tại sao không ai nghe máy. Cô nhờ Vương Thanh Bình gọi lại lần nữa. Vương Thanh Bình gọi, nhưng vẫn không ai nghe. Diệp Dương bắt đầu thấy lo, điện thoại của cô có rất nhiều dữ liệu. Cô hỏi: “Cậu có số của Tần Tuyết Lan không?”

Vương Thanh Bình lắc đầu.

Diệp Dương lại hỏi: “Cậu gửi tin nhắn cho chị Tình, hỏi số Tần Tuyết Lan hộ tớ với.”

Chỉ chốc lát sau Ngô Tình đã nhắn lại, Diệp Dương bèn gọi cho Tần Tuyết Lan, hỏi số điện thoại công việc của Lam Trăn.

Bên ekip của Lam Trăn nhận máy, sau khi nghe cô kể, người này bèn gật đầu, nói: “Đúng rồi, đưa cho giám đốc Trương rồi, giám đốc Trương của công ty điện ảnh Thời Đại ấy, cô có biết không?”

Tim Diệp Dương đập lỡ một nhịp.

Thấy sắc mặt Diệp Dương không được tốt, Vương Thanh Bình bèn hỏi: “Sao vậy, không thấy à?”

Diệp Dương lắc đầu: “Lúc nãy giám đốc Trương cũng ở phòng phỏng vấn nên họ tiện đưa cho anh ấy rồi.”

Vương Thanh Bình thở phào: “Chỉ cần đi tìm anh ấy thôi là được.”

Diệp Dương lấy điện thoại của Vương Thanh Bình gọi cho Vương Ngạn hỏi số Trương Kiền. Nhìn dãy số điện thoại mà cô không đủ dũng khí ấn gọi, nhưng có Vương Thanh Bình đứng nhìn bên cạnh, cô không thể do dự được, cố cắn răng nhấn nút gọi.

Hơn mười giây sau, có người nghe máy.

Diệp Dương mỉm môi: “Giám đốc Trương, tôi là Diệp Dương của Phương Viên, lúc nãy tôi có đánh rơi điện thoại trong phòng phỏng vấn, nghe mọi người nói anh có nhặt giúp tôi rồi?”

Trương Kiền khựng lại: “Không cần bảo mình là Diệp Dương của Phương Viên anh cũng biết em là Diệp Dương nào.”

Diệp Dương: “…”

Trương Kiền nói ngắn gọn: “Nhà để xe dưới tầng hầm, khu D.” Nói xong bèn ngắt máy.

Diệp Dương xuống nhà để xe, dưới này gần như đã chật kín. Cô tìm được khu D, nhưng chẳng thấy bóng Trương Kiền đâu, lại không biết xe anh. Cô đang ngần ngừ không biết có nên gọi điện không thì cửa sổ chiếc xe bên cạnh đã chầm chậm hạ xuống.

Diệp Dương vội tiến lại gần, cúi người gọi giám đốc Trương.

Trương Kiền ngước mắt nhìn cô, từ ngày gặp lại, đây là lần đầu tiên anh nhìn cô gần thế này. Không gọn gàng tỉ mỉ như buổi họp trước đó, hôm nay cô hơi nhếch nhác. Mấy sợi tóc rũ xuống thái dương, gương mặt trắng nhợt, đôi môi khô nứt, chỉ có cặp mắt là vẫn sáng, vừa đen vừa ẩm ướt. Trương Kiền nhớ lại khi trước, kỳ nghỉ Đông, cô không về nhà, ở lại làm thêm ở Kelsey Coffee. Khi ấy tình cảm của họ đang nồng nhiệt, một phút không gặp thôi đã thấy nhớ, anh muốn tới Kelsey Coffe tìm cô nhưng cô không chịu. Sau khi bị từ chối nhiều lần, anh cũng thấy có phần không thoải mái, anh cảm giác cô cứ lẩn trốn, giữ rất nhiều bí mật. Rồi những lúc anh không thoải mái cô sẽ lại hôn anh, nhỏ giọng nói không muốn anh thấy dáng vẻ chật vật vất vả vì mưu sinh, bị người ta sai bảo phải chạy trái chạy phải của cô. Đến tưởng tượng thôi mà cô cũng thấy đáng thương, cô không muốn anh phải nghĩ cô đáng thương. Nhưng hôm nay, vòng vo một hồi, anh lại trở thành người sai bảo cô, chứng kiến đủ những dáng vẻ chật vật khi đối mặt với cuộc sống của cô.

Trương Kiền rút điện thoại, đưa cho cô.

Diệp Dương dùng hai tay nhận, nói: “Cảm ơn giám đốc Trương.”

Trương Kiền ừ một tiếng, nói: “Thời gian này bọn em vất vả rồi.”

Diệp Dương mỉm cười khiêm tốn với thái độ của bên B dành cho bên A: “Giám đốc Trương quá lời rồi, đây là chuyện chúng tôi nên làm, sao có thể nói là vất vả được, người vất vả nhất vẫn là chị Lan.”

Trương Kiền không đáp, anh nhìn phía trước, cất lời như chẳng có chuyện gì: “Chỉ là thật sự tôi chưa từng thấy buổi họp báo nào lại loạn thế này.” Nói rồi anh bảo tài xế lái xe rời đi.

Diệp Dương ngẩn ra.

Cô về nói với Vương Ngạn những lời này, Vương Ngạn ngẫm nghĩ cả buổi, cảm thấy không phải Trương Kiền đang phê bình họ, mà như đang phê bình Tần Tuyết Lan, dù sao Tần Tuyết Lan mới là tổng phụ trách của “Em đang tới”, bọn họ chỉ là người thực thi mệnh lệnh mà thôi, Trương Kiền thấy buổi họp báo loạn, làm sao lại đến phiên bọn họ gánh. Nhưng không hài lòng với Tần Tuyết Lan thì cũng là không hài lòng với họ, dù sao Tần Tuyết Lan và họ cũng là một, chỉ là vấn đề không đến nỗi nghiêm trọng. Nhưng nếu không hài lòng với Tần Tuyết Lan thì tại sao lại nói với Diệp Dương?

Ngô Tình suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ nào giám đốc Trương muốn mượn miệng chúng ta để cảnh cáo Tần Tuyết Lan không?”

Vương Ngạn nghiền ngẫm lời Tần Tuyết Lan một hồi rồi đi thẳng vào trọng tâm: “Cô nói đúng đấy, rất có thể là vậy.”

Ngô Tình hỏi: “Vậy chúng ta có cần để lộ lời này cho Tần Tuyết Lan nghe không?”

Vương Ngạn trầm ngâm: “Nói, nói chứ, dù có phải hay không thì cũng nên nói cho chị ta, nhưng cần nghĩ cách nào thật khéo đã.”

Sau khi công việc của bổi họp báo kết thúc, Vương Ngạn hẹn Tần Tuyết Lan ăn cơm, tiết lộ câu Trương Kiền nói với Diệp Dương, truyền lời lại không sót một chữ rồi hỏi chị ta bằng vẻ mặt buồn rười rượi: “Chị Lan, có phải giám đốc Trương không hài lòng với công ty chúng em không, liệu cậu ấy có đổi người không? Em nghe nói trước đó từng có tiền lệ đổi công ty ngay trong quá trình làm việc rồi?”

Tần Tuyết Lan lập tức xụ mặt.

Người ngoài không biết rõ mối quan hệ trong nội bộ Thời Đại, Tần Tuyết Lan hiểu chắc chắn Trương Kiền sẽ không vô duyên vô cớ nói lời này với một quản lý nhỏ bên B, anh đang muốn mượn lời người khác nói cho chị ta nghe. Như vậy vừa không khiến nhân viên lâu năm như chị ta mất mặt, lại vừa truyền đạt được ý nghĩ của mình. Tần Tuyết Lan vừa giận vừa sợ Trương Kiền. Dù chị ta có không phục Trương Kiền thì anh cũng vẫn là cấp trên, nghiến một phát là chị ta chết. Tần Tuyết Lan cười ha ha: “Đừng nghĩ giám đốc Trương bên chúng tôi còn trẻ mà dễ tính, yêu cầu của cậu ấy cao lắm, lời thế này cậu ấy không nói mười lần thì cũng phải lặp lại tám lần rồi, chúng ta cứ cố gắng hết sức, không áy náy với lòng mình là được, đừng nghĩ ngợi nhiều.”

Rất nhanh sau đó Diệp Dương đã thấy được trọng lượng trong lời nói của Trương Kiền, vì Tần Tuyết Lan đã không còn nóng nảy trong phòng chat như khi trước nữa rồi, chị ta rất ít khi spam, tag mọi người liên tục, cái kiểu chỉ tay năm ngón cũng bớt đi nhiều, thậm chí còn thêm cả từ ngữ khí dễ thương nữa! Chuyện này khiến mấy người phụ trách bên B trong nhóm chat vô cùng khó hiểu, rốt cuộc bà chị bên A này uống nhầm phải thuốc gì vậy!

Sau khi Diệp Dương kể ngọn ngành câu chuyện cho Chu Gia Ngư nghe, Chu Gia Ngư bèn cười to: “Đáng đời, bọn tớ hợp tác với Thời Đại mấy lần rồi, ‘Ảo Ảnh’ cũng là giám đốc Trương tự tay phụ trách đấy, dù có chỗ nào không hài lòng anh ấy cũng không để người khác phải khó xử với đồng nghiệp, chỉ có mình chị ta nghĩ mình hay, không coi bên B là con người, đáng đời lắm! Cái loại bà cô già như Tần Tuyết Lan phải có người áp chế mới được, nếu không chị ta lại bay lên tận trời mất. Giờ Tần Tuyết Lan ngừng rồi, chúng ta cũng được mấy ngày bình yên.”

Diệp Dương nói: “Chỉ mong là vậy.”

Chu Gia Ngư lại nói: “Cuối tuần này cậu rảnh không, nếu rảnh thì tới nhà tớ chơi đi, từ hồi tớ với Gia An chuyển đến nhà mới cậu vẫn chưa tới lần nào.”

Diệp Dương đáp ngay: “Tớ không đi đâu, tới nhà cậu lại bị tổn thương.”

Chu Gia Ngư nói: “Đi đi mà đi đi mà, căn hộ này không lớn nhưng dù gì nó cũng viết tên tớ, cậu không muốn tới tham quan à?”

Diệp Dương ngạc nhiên: “Thế mà còn chưa lớn sao? Tận một trăm sáu mươi mét, hơn sáu triệu tệ, cậu còn muốn mua biệt thự à?”

Chu Gia Ngư nhắc lại: “Nhà ngoại ô! Ngày nào đi làm cũng phải lái xe hơn một tiếng, nếu tắc đường thì phải hai tiếng đấy!”

Diệp Dương nói: “Cậu đừng già mồm nữa, có nhà là tốt lắm rồi, ai như tầng lớp cỏ dại không nhà không cửa như bọn tớ, không chừng có ngày gió thổi lớn quá, thổi bay bọn tớ về quê ấy chứ.”

Chu Gia Ngư cười: “Được rồi, đừng giả vờ tội nghiệp nữa, cuối tuần cậu đến sớm nhé, giúp tớ một tay.”

Diệp Dương cảnh giác: “Giúp gì, cậu muốn làm gì?”

Chu Gia Ngư nói: “Chuyện bọn tớ mua nhà rình rang quá, gần như ai có thể biết thì cũng biết cả rồi, người ta còn giúp đỡ nhiều nữa, thế là tớ phải tổ chức tiện tân gia để cảm ơn mọi người. Khách đông, tớ sợ lúc ấy bận quá làm không nổi nên mới gọi cậu trước đấy.”

Diệp Dương ồ một tiếng: “Thế này thì mời tớ đến tham quan gì, rõ ràng cậu đang kéo tớ đi lao động khổ sai.”

Chu Gia Ngư coi như lẽ đương nhiên: “Đợi tới khi nào cậu mua được nhà ở Bắc Kinh thì tớ cũng tới lao động khổ sai cho cậu.”

Diệp Dương cười: “Đồ xấu xa, cậu biết rõ tớ không mua nổi nhà mà còn cố ý khích tớ à?”

Chu Gia Ngư cũng cười: “Được rồi, khi nào cậu chuyển nhà thì cả tớ và Gia An đều sẽ tới lao động khổ sai cho cậu, thế đã được chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.