Sáng sớm, trong rừng cây u tĩnh truyền ra một hồi tiếng chim hót dễ nghe, mặt trời ấm áp chậm rãi dâng lên xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu rọi trên người của hai người đang ôm nhau ở trên giường, Thủy Băng Nhu ưm một tiếng, lông mi giật giật, từ từ lười biếng mở mắt mờ mịch như hơi nước, giống như chú mèo lười giật giật thân thể cứng ngắc, cảm thấy bên cạnh có một vật thể khổng lồ, lập tức thanh tỉnh quay đầu nhìn về nới đó. Trong nháy mắt thấy Hoàng Phu Tuyệt, vô cùng nghi ngờ.
Mọi khi Tuyệt ngủ tại phòng của anh ấy, hôm nay tại sao anh lại ở trên giường của cô, cô thế nào không nhớ rõ, nhưng Tuyệt thật sự rất đẹp mắt nha, thì ra là bộ dạng Tuyệt ngay cả ngủ đều mê người như vậy, cho tới giờ mỗi khi cô tỉnh dậy Tuyệt đều đã đi làm, cho nên cô không có cơ hội nhìn đến vẻ mặt của anh lúc ngủ, nếu là mỗi ngày tỉnh lại đều có thể thấy vẻ mặt lúc ngủ của Tuyệt thì thật là tốt, ha ha ha. . . . . . . Thủy Băng Nhu dùng tay phải chống đỡ đầu, tay trái từ từ leo lên trên mặt Hoàng Phu Tuyệt, vuốt ve lông mày của anh, mắt, lỗ mũi, gương mặt, cuối cùng rơi vào môi mỏng khêu gợi của anh, mọi người đều nói đàn ông môi mỏng vừa hấp dẫn lại bạc tình, nhưng Tuyệt của cô vừa là hấp dẫn lại cũng vừa là một người đàn ông rất chung tình.
Nghĩ đi nghĩ lại Thủy Băng Nhu cười ra tiếng, đột nhiên Thủy Băng Nhu cảm thấy gương mặt buồn buồn, vội vàng dùng tay sờ sờ lên mặt, nhất thời cô nhớ tới một ly nước cây sổ ngày hôm qua của An Đông Nghê, hỏng bét, chứng dị ứng muốn phát. Thủy Băng Nhu lập tức đứng dậy muốn đi vào phòng tắm tránh một chút, chờ sau khi Hoàng Phu Tuyệt thức dậy mới đi ra ngoài.
Có thể là bởi vì động tác của cô quá mạnh, khiến người đàn ông bên cạnh tỉnh giấc, kéo lại cô đang muốn rời khỏi tay, cô nhất thời không chú ý, cả người ngã ở trên người của Hoàng Phu Tuyệt, Hoàng Phu Tuyệt lật người một cái đè cô ở dưới thân thể, dùng miệng dịu dàng hôn lên Thủy Băng Nhu, uyển chuyển triền miên, hồi lâu mới kết thúc cái hôn chào buổi sáng đó, nỉ non nói: "Bảo bối, Sớm."
"Tuyệt, Sớm" Thủy Băng Nhu đã sớm thở hồng hộc hơn nữa lấy tay che kín khuôn mặt, buồn buồn nói.
"Bảo bối, thế nào vừa dậy đã che mặt như vậy? lấy tay ra, cho anh nhìn một chút." Hoàng Phu Tuyệt lo lắng nói.
"Không cần, rất khó nhìn a, Tuyệt, trước tiên anh đi ra ngoài có được hay không, em không muốn anh thấy được bộ dạng khó coi như vậy của em." Thủy Băng Nhu khuyên nhủ.
Biết chuyện mình lo lắng đã xảy ra, Hoàng Phu Tuyệt lấy tay Thủy Băng Nhu đang bưng bít ở trên mặt ra, đau lòng nói: "Trong lòng anh, bảo bối của anh là người xinh đẹp nhất trên thế giới, ngoan, cho anh xem thấy thế nào rồi hả ? Hả?"
Thủy Băng Nhu nghe được Hoàng Phu Tuyệt lời nói, từ từ bỏ tay đang che mặt ra, lúc này mặt của Thủy Băng Nhu rậm rạp đầy các nốt ban hồng hồng, may là Hoàng Phu Tuyệt cũng hít vào thở ra một hơi, xem ra Nhu nhi uống rất nhiều nước cây sổ, An Đông Nghê đáng chết, ta sẽ không tha cho ngươi.
"Có phải là rất khó chịu hay không? Đi, chúng ta đi gặp bác sĩ, chờ một chút sẽ không khó chịu như vậy nữa, ngoan." Hoàng Phu Tuyệt đang nâng mặt của Thủy Băng Nhu, dịu dàng êm ái hôn lên mắt của cô dụ dỗ nói, muốn dùng phương thức này làm giảm bớt nỗi khổ sở của cô.
Hoàng Phu Tuyệt sau khi giúp Thủy Băng Nhu rửa mặt xong, liền ôm ngang cô đi xuống lầu, lúc này trong đại sảnh đã có năm thầy thuốc không biết từ đâu đã đứng đợi sẵn, Thủy Băng Nhu thấy trong đại sảnh có rất nhiều người, theo phản xạ tựa đầu vào trong lồng ngực của Hoàng Phu Tuyệt, thấy phản ứng của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt vẫy những người khác lui ra, chỉ để lại năm thầy thuốc.
Hoàng Phu Tuyệt đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, sau đó đem Thủy Băng Nhu ôm ngồi ở trong ngực nói: "Bác sĩ Lâm, tới đây xem một chút Nhu nhi, trong thời gian ngắn nhất dùng loại thuốc tốt nhất trị tốt cho Nhu nhi."
Cứ như vậy toàn thể thầy thuốc tiến lên giúp Thủy Băng Nhu kiểm tra, sau đó mở ra đơn thuốc cung kính nói: "Tiểu thư, ngài sau này vẫn không nên uống nước cây sổ thì tốt hơn, mặc dù không có gì nguy hiểm tính mạng, nhưng là nếu như dùng lâu dài sẽ có tổn hại tới chức năng của cơ thể."
"A, cái đó có thể lưu lại sẹo trên mặt hay không?" Thủy Băng Nhu nhỏ giọng hỏi.
"Tiểu thư không cần lo lắng, sẽ không lưu lại vết sẹo, ước chừng ngày mai sẽ hồi phục." Thầy thuốc nói xong cũng cung kính lui xuống.
"Tiểu quỷ tham ăn, lần sau xem em còn dám uống trộm nước cây sổ nữa không, hả?" Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu hôn nhanh một cái lên chiếc mũi của Thủy Băng Nhu, lấy tay chọc lét (cù cho buồn á) nói.
"Ha ha ha. . . . . Thật là nhột, không dám nữa, Tuyệt tha mạng a" Thủy Băng Nhu cười trả lời.
"Lần này trước hết tha cho em, lần sau không cho phép lại làm ra chuyện hại mình như vậy, nếu không anh sẽ đau lòng, có biết hay không? Hiện tại đi ăn cơm trước, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc nghỉ ngơi." Hoàng Phu Tuyệt nói.
"Anh hôm nay không cần đi làm sao? Không cần lo lắng, em có thể ở một mình, hơn nữa trong nhà nhiều người giúp việc như vậy có thể chăm sóc em, anh còn phải kiếm tiền nuôi gia đình chứ." Thủy Băng Nhu mở miệng nói.
"Hôm nay ở nhà cùng em, người khác chăm sóc em anh không yên lòng. Hơn nữa một ngày không đi làm công ty cũng sẽ không đóng cửa, bảo bối không cần lo lắng, anh nuôi nổi con heo con lười biếng này mà, ha ha ha. . . . ." Hoàng Phu Tuyệt nói đùa.
"A, anh lại dám giễu cợt em, ghét" Thủy Băng Nhu lấy tay nhẹ nhàng nện vào trên ngực Hoàng Phu Tuyệt. Hoàng Phu Tuyệt lấy tay bắt được tay cô đưa lên khóe miệng hôn nhẹ, nói: "Ngực của anh cứng như vậy, không thể lại làm đau tay ngọc của bảo bối." Một hồi nháo kịch (trò hề, trò cười) của buổi sáng cứ như vậy kết thúc tại đây.