Người Yêu Của Trưởng Quan

Chương 2-2: Quà tốt nghiệp gây ra họa (2)



Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Chúc Kỳ Trinh chạy đến đầu giường lấy ra vừa nhìn thấy là cha. Cô kích động một lúc, nhảy nhót hô to: "A! Chung Thành, là cha mình, nhất định ông sẽ chuẩn bị quà tốt nghiệp cho mình!"

"Cậu muốn quà gì?" Chung Thành hỏi cô.

Cô làm sao dám nói mình muốn một chiếc xe hơi đây? Ở trong trường học, cô vẫn rất khiêm tốn, cũng không phải là cô cố ý, chỉ là chưa có cơ hội nói thôi, mà cô lúc nào cũng đi theo Chung Thành vào các quán hàng vỉa hè, quán ăn lề đường làm cho Chung Thành nghĩ là điều kiện của gia đình Chúc Kỳ Trinh và mình cũng giống nhau, cho đến một thời gian lâu sau Chúc Kỳ Trinh cũng ngượng ngùng cố ý không muốn giải thích hiểu lầm này, dù sao điều này cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của bọn h , cho nên bạn cùng phòng thân mật như Chung Thành, cũng chưa bao giờ biết gia thế của Chúc Kỳ Trinh.

"Bí mật!" Cô nghịch ngợm nháy nháy mắt, sau đó cầm điện thoại chạy ra cửa.

"Cha gọi cũng muốn dấu, gạt người sao?" Một bạn cùng phòng hoài nghi hỏi.

"Người ta nói chuyện nhà sao lại muốn người ngoài chúng ta nghe chứ? Ít nghe ngóng đi." Chung Thành nói giúp.

"Này, nhanh như vậy cha đã mua quà tặng rồi hả?" Chúc Kỳ Trinh nhận điện thoại đi tới phòng tắm.

"Quà tặng?" Âm thanh trong điện thoại chần chờ một chút, dễ dàng nhận thấy ông nhất thời không nhớ lại chuyện này , ". . . . . . A, xe hả? Tốt nghiệp rồi thì con trở về tự mình đi chọn đi, cha mua nhất định con sẽ không thích."

"A, vậy đến lúc đó con chọn tuỳ ý, cha cũng đừng huyến tiếc đó!"

"Ừ, con vui mừng là tốt rồi, con gái yêu tốt nghiệp mà, cha làm sao luyến tiếc được !"

Chúc Kỳ Trinh hì hì cười một tiếng, "Vẫn là cha tốt nhất! À mà cha tìm con không phải vì chuyện quà tặng, còn có chuyện khác nữa à?"

"Là có việc, cha có một người bạn, con trai ông ấy cũng ở thành phố J, cho nên nhân dịp con còn chưa về nhà, cha muốn con thay mặt cha đi gặp mặt cậu ấy một chút."

"Vậy thì không thành vấn đề, " Hiện tại tâm tình của Chúc Kỳ Trinh vô cùng tốt, không hề nghĩ ngợi đáp ứng luôn, "Anh ta ở đâu? Khi đến gặp mặt thì phải mang quà gì?"

"Không cần, cậu ấy làm lính ở thành phố J, con đi vào bên trong liên đội cũng không tiện, cho nên cuối tuần này hai người ăn một bữa cơm ở bên ngoài, hỏi thăm một chút tình hình gần đây là được."

Lúc này, Chúc Kỳ Trinh nhận ra có chút kỳ quái "Cha, như vậy không tốt đâu! Con không biết hắn, lại ăn cơm rồi hỏi tình hình hình gần đây, như thế hơi kỳ cục à?"

"Không sao, có hỏi tình hình gần đây hay không đều không quan trọng, chỉ cần thay cha gặp mặt cậu ấy một chút là được rồi, tiểu thông minh ngoan nha, kỳ thi kết thúc thì gọi điện cho cha, để cha phái xe đi đón con về nhà."

Nghe cha nói thời gian, địa điểm gặp mặt với con trai bạn chí cốt xong, Chúc Kỳ Trinh cúp điện thoại, nhưng nghĩ lại thì thấy thật không hợp lý. Tại sao cha lại gọi mình đơn độc đi gặp một người đàn ông không quen biết? Mà đối phương còn là lính, vậy thì anh ta còn rất trẻ, cho dù là hai người ở cùng một thành phố, nhưng có cần thiết là mình phải thay mặt cha đi gặp anh ta không?

Buồn rầu suy đoán rất lâu, cuối cùng cô cũng không thể làm gì khác hơn là kéo Chung Thành ra khỏi phòng ngủ, thuật lại sự việc vừa rồi, Chung Thành nói một câu xác nhận lại ý nghĩ trong lòng Chúc Kỳ Trinh, cô nói: "Việc này mà còn cần phải hỏi sao? Nhất định là cha cậu muốn gả cậu rồi!"

"Không phải chứ! Mình còn chưa tốt nghiệp mà cha đã bắt đầu nghĩ cách rồi hả?"

Chung Thành hỏi: "Cha cậu có biết chuyện của cậu và Trịnh Hân Ngạn không?"

Chúc Kỳ Trinh lắc đầu, "Mình biết là chuyện hôn nhân đại sự cha sẽ không để mình tự quyết định, cho nên mình định sau khi tốt nghiệp sẽ trở về cầu xin ông ấy. Mình đã lên kế hoạch hoàn hảo rồi, trước tiên là ngoan ngoãn chờ đợi bên ông ấy, nếu nửa năm sau ông vẫn không đồng ý, mình sẽ để cho Trịnh Hân Ngạn tới đây cầu xin ông ấy với mình, Trịnh Hân Ngạn ở thành phố T, từ đó đi đến nhà mình nhiều nhất cũng chỉ mất bốn năm giờ đi xe, không tính là xa. Đến lúc đó, ba ngày hai bữa, cho anh ấy thể hiện tốt đẹp trước mặt cha mình, Trịnh Hân Ngạn xuất sắc như vậy, mình khẳng định là không thành vấn đề, mình cũng đã chuẩn bị cho kháng chiến dài lâu rồi, nào ngờ ông ấy lại ra tay trước nên chiếm được lợi thế như vậy?"

"Thất Thất, nhà cậu là gia đình phong kiến à? Đâu có đạo lý hôn nhân không thể tự quyết định?"

Chúc Kỳ Trinh"Hừ" một tiếng, "Đâu chỉ có hôn nhân không thể tự quyết định, từ nhỏ đến lớn mình cũng không thể tự quyết định chuyện gì, đầu tiên là học trường gì, mặc trang phục gì, có thể ăn gì, không thể ăn gì, mọi thứ đều bị quản. Ngay cả, lúc đến học đại học ở thành phố J, là do mình lén tới đây, nếu không có anh trai mình giúp một tay, thiếu chút nữa không tới được thành phố đó!"

Chung Thành cười to, "Mình cảm giác nhà cậu như là địa chủ của ngày xưa à! Dường như còn sống ở xã hội cũ nữa."

"Đừng cười, mình cũng chán lắm rồi."

Chung Thành ngưng cười, nghiêm túc nói: "Là tại cậu quá ngoan, khéo lo trời sập, kết hôn là chuyện hai người, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn với Trịnh Hân Ngạn sao?"

Chúc Kỳ Trinh thở dài thật sâu, nói: "Sao mình lại không nghĩ tới, nhưng cha mình rất thương mình, tính tình của ông ấy rất nóng nảy, thường đánh chửi anh trai mình, nhưng chưa từng đối xử hung ác với mình dù chỉ một lần, hơn nữa chỉ vì một câu nói của mình mà bao nhiêu năm rồi ông ấy vẫn không tái hôn, cậu biết không, mẹ mình qua đời đã mười năm rồi, ông ấy chưa bao giờ mang một người đàn bà về nhà."

"Cậu nói câu gì mà có lực sát thương lớn với cha cậu như vậy?"

"Lúc đó, mình nghĩ là ông ấy vốn định muốn tái hôn, cho nên ông hỏi mình, tìm mẹ mới cho mình có được không, mình liền hỏi ‘ Là mẹ kế sao? Cô ấy có giống mẹ kế bắt nạt con giống như trên TV không? ’ kết quả, từ đó về sau ông ấy không nghĩ đến chuỵên kết hôn nữa." Chúc Kỳ Trinh lại thở dài, "Cha mình luôn nói mình là áo bông nhỏ của ông ấy, ông muốn mình trở thành cô bé thông minh hạnh phúc nhất, cho nên mình muốn người yêu của mình có thể làm cho ông ấy thích, mình hi vọng nhận được lời chúc phúc của ông ấy. Hơn nữa tim của ông không tốt, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến mình và anh trai không dám không vâng lời ông".


"Đừng than thở nữa, vậy cậu tính nghe theo cha đi xem mắt hả?"

"Không được, kiên quyết không đi! Nếu Trịnh Hân Ngạn mà biết là xong đời. Không được, mình phải gọi điện thoại nói thẳng thắn với cha."

Nói xong cô lấy điện thoại di động ra, rồi gọi cho cha mình, ông vừa bắt máy, cô liền lớn tiếng kháng nghị: "Cha! Tại sao cha lại đối xử với con như vậy? Con không gặp cái người là con trai của bạn cha đâu, con vừa mới tốt nghiệp, cha làm gì mà gấp thế hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.