Người Yêu Của Trưởng Quan

Chương 25: Người phụ nữ trong tấm ảnh



Chúc Kỳ Trinh ngồi cùng một bàn với cha và anh trai, ngồi cùng bàn đều là công ty cao cấp, Chung Thành bởi vì chỉ là thư ký, cho nên ngồi ở khá xa.

"Anh" cô nhỏ giọng hỏi, "Một lát nữa em đi trước không sao chứ?"

"Thế nào?" Chúc Giác Trinh rót đầy cốc nước đã bị uống mất một nửa trước mặt cô, hỏi.

"Là Đông Phương Càn, anh ấy nói một lát nữa tới đây ăn cơm."

Chúc Giác Trinh xấu xa cười lên, "Hai đứa từ lúc nào mà gắn bó như keo sơn thế này? Ăn một bữa cơm còn đuổi theo tới tận đây?"

Chúc Kỳ Trinh lập tức đỏ mặt, đánh vào cánh tay anh một cái, bất mãn giải thích: "Đuổi theo cái gì, là bạn của anh ấy từ quân đội trở về, còn chưa gặp em, muốn gặp một lần!"

"Em xác định là bạn cậu ấy muốn gặp em, không phải cậu ấy muốn gặp em?"

Chúc Kỳ Trinh liếc mắt, "Anh ấy muốn gặp em? Em hôm qua vừa mới đắc tội với anh ấy, không tìm em làm phiền là tốt rồi, còn gặp em sao!"

Vài món ăn đưa lên, Đông Phương Càn có điện thoại gọi tới. Cô cùng cha và anh trai lên tiếng chào hỏi, liền vội vã chạy tới đại sảnh. Bởi vì không có đặt chỗ, cho nên bọn họ cũng không ăn trong phòng, cho dù chỉ là đại sảnh, có thể trễ như thế mà tới đây còn có chỗ, đã thật không dễ dàng rồi.
Cùng đi với Đông Phương Càn không chỉ có một người bạn, còn có ba người đàn ông khác, hơn nữa cũng dẫn theo bạn gái. Nghe nói đều là trong một viện lớn lên, nhưng chỉ có Đông Phương Càn và một người tên là Hoàng Thiếu Khanh là làm lính.

Bốn người đàn ông uống rượu rất vui vẻ, trong lúc mấy người bọn họ không ngừng gọi chị dâu, còn liên tiếp nâng chén mời cô rượu, đều bị Đông Phương Càn uống thay.

"Có thể a, Đông Phương, che chở như vậy." Một người bạn nói.

Chúc Kỳ Trinh nghe xong vội vàng khách khí giải thích: "Em không biết uống, thật sự không biết uống." Ngày hôm qua còn ói lên người anh!

"Không thể nào? Nhà Đông Phương còn có người không biết uống rượu?" Hoàng Thiểu Khanh cười nói: "Nhà hai người đến cả bà Hạng đứng ra cũng có thể uống đổ mấy tiểu tử trẻ tuổi, chị nói chị không biết uống?"

Tửu lượng của bà Hạng Chúc Kỳ Trinh biết, mỗi bữa cơm cũng phải uống một hai chén, có lúc hào hứng lên cao, còn có thể cùng lão gia tử liều mạng một phen.

"Làm gì cũng không nên ép chị dâu uống a?" Người vợ đang mang bầu của Hoàng Thiếu Khanh chen miệng nói: "Phụ nữ chúng em vốn là không nên uống, tổn hại sức khỏe lại tổn hại đến da. Anh cũng đừng uống nữa, người có cholesterol quá cao, một chút cũng không biết quan tâm tới bản thân." Nói xong câu cuối cùng, đưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay anh.

Chúc Kỳ Trinh lén vui trong lòng, còn cho rằng cô ấy giúp mình rồi, không nghĩ tới câu nói cuối cùng này mới là mục đích cuối a!

Hoàng Thiểu Khanh ngoan ngoãn đặt ly rượu xuống, trong miệng lại nói: "Đông Phương, mấy người chúng ta lâu như vậy không gặp, đặc biệt sang đây gặp chị dâu, anh nhất định bắt bọn em mang theo vợ làm gì? Mới vừa ở dưới bàn, cái chân này của em bị giẫm nát rồi. Lần này ngược lại, trực tiếp nâng ly rượu cũng bị bắt đặt xuống, mấy huynh đệ chúng ta còn uống thế nào a?"

Chúc Kỳ Trinh giật mình không ít, là Đông Phương Càn bảo tất cả mọi người mang theo vợ đi sao?

Đột nhiên trong lòng dâng lên một hồi ngọt ngào, cô không ngờ rằng Đông Phương Càn làm việc còn rất chu đáo, nếu không mấy người bạn cũ bọn họ uống rượu nói chuyện phiếm, để cô một mình ngẩn người ngồi ở bên cạnh.

Len lén liếc mắt Đông Phương Càn ngồi ở bên cạnh, anh đang chậm rãi phả một hơi thuốc từ trong miệng ra, vẻ mặt nhàn nhạt.

Rượu qua ba tuần mấy người uống đang cao, lúc này, đứng uống rượu xong Đông Phương Càn đột nhiên dừng lại động tác, cứ sững sờ đứng bất động. Chúc Kỳ Trinh cảm giác có cái gì không đúng, theo tầm mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy một nhóm người từ gian phòng đối diện đi tới bên này, có lẽ là dáng vẻ mới vừa ăn xong, trong đó có mấy người mặc quân trang

Tất cả mọi người đều cảm thấy có cái gì không đúng, lần lượt quay đầu nhìn về phía đám người kia, sau đó ba người đàn ông ngồi cùng bàn cũng đều đổi sắc mặt.

Chúc Kỳ Trinh buồn bực, trong đám người kia có cái gì không đúng sao? Cho đến khi trong đám người đang đến gần đó, phát hiện một người phụ nữ dáng cao gầy mặc quân trang, cô mới mơ hồ có chút hiểu.

Nữ nhân này cô đã thấy, mặc dù chỉ là trong hình, nhưng trong phòng Đông Phương Càn có chừng mấy ảnh trong album, tần suất xuất hiện của cô ấy quá cao rồi.

Từ nhỏ, hai người bọn họ liền tựa như kim đồng ngọc nữ ở trong tấm hình, sau thời trung học, tất cả hình Đông Phương Càn cơ hồ đều là chụp ảnh chung với cô ấy, mặc dù phần lớn đều là chụp tập thể mấy người, nhưng cô gái này luôn đứng bên cạnh Đông Phương Càn, hạnh phúc mỉm cười. Mãi cho đến lúc học đại học, hai người cùng mặc quân trang, thần thái sáng láng giống như một đôi bích nhân.

Mặc dù hai người rõ ràng không có hình thân mật, nhưng trực giác của cô tự nói với mình, giữa bọn họ nhất định có chuyện.

Cô gái trước mặt này, vóc người cao gầy khiến cho người ta cảm thấy áp bức. Đúng vậy, trong hình cô ấy đứng bên cạnh Đông Phương Càn cũng bất giác thấp, mình tại sao không nghĩ tới? Cô ấy mặt mũi mỹ lệ ngũ quan khắc sâu, lại có cảm giác điểm lẫn huyết vào, người thật so với trong ảnh càng thêm xinh đẹp.

Chỉ là, mặc dù cô cười, nhưng khó nén sự cô đơn trong nụ cười. Quan sát hai người giờ phút này thần sắc nhìn nhau, Chúc Kỳ Trinh đột nhiên bất an, mình lại coi là cái gì đây?

Cô cúi đầu xuống không đành lòng nhìn tiếp, khóe mắt lại liếc về phía tay đang nắm thật chặt của Đông Phương Càn, đốt ngón tay trắng bệch.

"Đông Phương a, ăn cơm sao?" Chỉ nghe trong đám người ông cụ dáng người cao cao đi ở đằng trước nói, còn vỗ vỗ vai của anh.

Đông Phương Càn toàn thân vẫn cứng ngắc như cũ, chỉ là buông chiếc ly trong tay xuống, lại hoàn toàn không có ý trả lời. Lúc này ba người đàn ông ngồi cùng bàn còn lại đã sớm đứng nghiêm, trịnh trọng thăm hỏi: "Chào tư lệnh! Chào thủ trưởng."

Ông cụ cười ha hả giơ tay lên ra hiệu, "Tự nhiên chút, mấy người mở liên hoan gia đình à?"

Nghe vậy ba vị thân nhân khác cũng đứng dậy, lễ phép chào hỏi.

Chúc Kỳ Trinh cảm thấy khó chịu, mặc dù ở nhà Đông Phương nửa năm, thấy không ít quân nhân, cũng ngồi cùng bàn ăn cơm với không ít thủ trưởng, ngày ngày tiếp xúc với lão gia tử chính là cựu tư lệnh, Đông Phương Khải Ca ở đại quân khu cũng là quân chức quan trọng, có lẽ chưa từng lo lắng bất an như hiện tại, cảm giác mình chính là người ngoài, không hòa nhập được với tất cả mọi người.

"Đông Phương a, người đang ngồi đây là vợ cậu hả? Thể diện không nhỏ a!"

Nghe ra sự không vừa lòng trong lời nói của tư lệnh, Chúc Kỳ Trinh vội vàng đứng dậy, cười khô khốc nói: "Chào tư lệnh gia gia, cháu. . . . . . Uống rượu thua, bị phạt không được nhúc nhích! Ngài cũng sẽ không muốn phạt cháu chứ?"

Ông cụ cười ha ha, sau đó xoay người nói: "Tiểu Từ, ngươi ở thành phố T này đã nhiều năm như vậy, hôm nay cơ hội nhỏ gặp được khó như vậy, liền lưu lại cùng mọi người ôn chuyện đi!" Nói xong dẫn một nhóm người nghênh ngang đi.

Sau khi thấy mọi người đi, một người bạn của Đông Phương Càn - Hoàng Thiếu Khanh hỏi, "Hoan Hoan, sao cô lại quay về?"

Từ Hoan Hoan cười nhạt mà nói: "Nơi này vốn là quê hương của tôi, tôi về nhà mà thôi, có cái gì không đúng sao?"

Thấy trong lời nói của cô có gai, Hoàng Thiếu Khanh cũng không vui trả lời: "Cô thế này là phát cáu với ai đấy? Chúng ta một nhóm chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, phải dùng tới giọng điệu như vậy nói với tôi sao? Tôi đắc tội cô rồi?" Anh chàng trong đại viện này, vốn tính khí không nhỏ, lại là quân nhân, càng không chấp nhận được một câu khó nghe như thế.

Một người bạn khác thấy tình thế không ổn, mùi thuốc súng càng thêm nồng nặc, vội vàng kéo cái ghế bên cạnh, nói: "Hoan Hoan, ngồi đi, mấy năm không gặp rồi, ở thành phố T có khỏe không?"

Cô không có ngồi, không nhanh không chậm đáp: "Dạ, bảy năm rồi, hôm nay lần đầu tiên trở về." Nói xong liếc nhìn Đông Phương Càn.

Mọi người vẫn còn đứng, Chúc Kỳ Trinh cảm thấy vô cùng lúng túng, không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ thâm tình nhìn thẳng vào mắt nhau của bọn họ như vậy, trong lòng cô ngũ vị phức tạp không rõ là mùi vị gì. Người thừa như mình còn ở lại nơi này làm gì?

Cô suy nghĩ một chút nói: "Đông Phương Càn, công ty liên hoan còn chưa kết thúc, em đi trước xem một chút." Sau đó quay đầu nói với Từ Hoan Hoan: "Cô ngồi ở đây đi! Mọi người từ từ ăn, tôi đi trước." Sau đó bước chân cô rối loạn chạy trối chết.

Liên hoan kết thúc, đã hơn chín giờ, Chúc Kỳ Trinh thấy cha cùng anh trai đều uống khá nhiều, được tài xế dìu xuống lầu, cô cũng không muốn lại đi tới xe của họ.

Từ từ dạo bước đến dưới lầu, đột nhiên xuất hiện làn gió lạnh thổi rối loạn mái tóc dài của cô, che phủ đôi mắt, vốn muốn đưa tay bắt xe trọng tâm lại không vững, suýt nữa ngã về phía trước.

Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, bị một lực đạo mạnh mẽ kéo về phía sau, "Em làm gì thế?" Đông Phương Càn lạnh lùng hỏi: "Cáu với anh?"

Chúc Kỳ Trinh không hiểu, "Không có a! Là gió to quá. . . . . ." Nói xong cô lại cảm thấy không đúng lắm, chẳng lẽ gió còn có thể thổi ngã mình sao?

"Tại sao đi trước?"

"Ách. . . . . ." Cô nhanh chóng suy xét, "Bởi vì em không thể chạy thoát trước a, trong công ty có nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy!"

Đông Phương Càn mặt không thay đổi nhìn chăm chú vào cô, để xác định là cô có đang nói dối hay không. Anh thật sự không nghĩ ra lý do, Chúc Kỳ Trinh sẽ nhận ra Từ Hoan Hoan, sẽ biết chuyện của mình ngày trước.

"Còn có. . . . . . Em tại sao phải cáu?" Chúc Kỳ Trinh giống như không hiểu hỏi.

Anh thở phào nhẹ nhõm, thuận thế dắt tay cô nói: "Đi thôi, về nhà."

Bị anh kéo đi tới chỗ đỗ xe, Chúc Kỳ Trinh cảm thấy khó chịu. Đôi bàn tay to thô ráp ấm áp này, là mình xa lạ, nó có lẽ đã từng sưởi ấm một đôi tay khác rồi? Nghĩ lại vẻ mặt của Đông Phương Càn tối nay khi đối mặt với một người phụ nữ khác, từ trong đáy lòng càng thêm bài xích kháng cự anh đụng vào.

Cô hất tay của anh ra, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Còn bạn của anh thì sao? Buổi tối không tiếp tục hoạt động gì? Lâu như vậy không gặp, em nghĩ các anh sẽ đi chơi!"

Đông Phương Càn không để ý vẫn tiếp tục đi, ngồi vào trong xe khởi động xe sau đó đột nhiên nói: "Chờ em."

Chúc Kỳ Trinh cơ hồ có lẽ đã quên mình vừa mới hỏi vấn đề gì, hồi lâu mới phản ứng được, anh đây là đang trả lời vấn đề của mình à?

Nhưng. . . . . .nhưng, phản ứng của ngài có hơi chậm quá rồi? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.