Người Yêu Đào Hoa Của Tôi

Chương 7



Reng! Reng──

Hồng Diệp vừa nghe tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, liền chạy đi, nhanh chóng chạy đến phòng họp của hội học sinh.

Vừa vặn, người yêu đang đứng trước bàn làm việc xoay lại, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.

"Làm sao vậy?" Có cháy nhà sao?

•     Cô vội vàng khóa trái cửa lại:

" Anh thật sự thực quá đáng mà! Hứa cho lắm vào, rồi cho em leo cây? Ngải Kim còn nói với em rằng anh được rất nhiều nữ sinh theo đuổi......" Hồng Diệp tức tối đem toàn bộ lời khuyên của Kiều Ngải Kim trong đêm đó toàn bộ nói ra.

Cô biết không nên làm như vậy, còn bán đứng nghi ngờ của Ngải Kim, nhưng cô mặc kệ, tâm tư vô cùng hỗn loạn, phải cùng Tư Đồ Tĩnh nói cho ra lẽ mới được, cho dù anh không nhận sai, cô cũng phải có một câu trả lời đầy đủ.

Đã sớm biết Ngải Kim nói xấu về mình, bởi vậy Tư Đồ Tĩnh không hề tức giận, chỉ nhướng cao lông mày: "Không ngờ anh lại làm người thất bại đến thế, ngay cả đàn em cũng ở sau lưng nói xấu anh."

"Thật không đó?" Hồng Diệp ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh.

"Nếu anh nói mình không có ai theo đuổi, em có tin hay không?" Tư Đồ Tĩnh bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi lại.

"Đương nhiên không tin! Ít nhất còn có em nữa mà." Chu miệng lên, Hồng Diệp ôm chặt cánh tay của người yêu, tỏ vẻ hơi buồn.

Cô không thấy theo đuổi người ta có cái gì xấu hổ, nhưng anh ấy đã là của cô rồi, người khác không cho phép nhúc nhích gì hết!

“Anh cũng không phải là có cô nào theo đuổi cũng sẽ đồng ý." Anh vỗ vỗ lưng cô, muốn cô an tâm.

Tim của anh, nếu vẫn chưa cập bến nơi nào, anh vẫn sẽ để nó nước chảy bèo trôi, nhưng giờ đây đã đồng ý cùng cô hò hẹn, những chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra.

“Vậy là anh chấp nhận em!" Cô ôm siết cánh tay anh, đôi mắt tựa như giọt nước trong vắt trên cánh bèo.

"Vậy thì chúng ta chỉ làm bạn trai bạn gái thôi!" Tư Đồ Tĩnh bắt chước cô giận dỗi hờn mặt, trong con ngươi ánh lên sự ranh mãnh mà ấm áp.

“Anh, anh chọc em tức chết!" Trừng mắt nhìn anh, Hồng Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nước mắt cứ trào ra.

"Đừng khóc, ngày hôm qua anh bỗng có việc bận đột xuất mà." Vươn tay, anh nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt của cô, không mong cô vì anh mà khóc.

"Nhưng em thật sự rất giận..." Hồng Diệp nghẹn ngào giải thích, nước mắt không nghe lời cô, vẫn không ngừng rơi ra.

Cô biết không nên yếu đuối như vậy, anh đã nguyện ý giải thích với cô, cũng nguyện ý dỗ dành cô, hẳn là thật sự có việc bận. Nhưng cô vẫn muốn khóc.

“Vậy phải sao lại mới làm cho em nguôi giận đây?" Tư Đồ Tĩnh nhỏ nhẹ, bên tai cô thấp giọng hỏi.

“Anh phải để em cho leo cây lại một lần, vậy chúng ta mới huề nhau." Hồng Diệp cứng cỏi vừa ngay thẳng vừa tỏ vẻ, trong tai đàn ông nghe lại cảm thấy rất đáng yêu.

Cô nói trước như vậy, làm sao cho anh leo cây đây?

Anh cũng biết cô sẽ không đến, nên anh cũng chẳng đợi mong làm gì, cũng không thể gọi là xử phạt anh được!

“Hồng Diệp bé bỏng của anh, như vậy thật quá dễ dàng cho anh rồi." Ôm chặt cô vào lòng, Tư Đồ Tĩnh có chút cảm thấy bất an.

" Thế á? Vậy anh tự nói đi, em nên xử phạt anh sao lại đây?" Nghe được những lời ngọt ngào cuả anh, cô nín khóc mỉm cười, cảm giác không an toàn được sự che chở của anh mà biến mất.

Có lẽ anh thật sự có chuyện! Nếu cô không thể ở nhà anh, theo dõi hai bốn trên hai bốn, vậy làm sao không thử tin tưởng anh một lần?

“Để anh suy nghĩ......" Tư Đồ Tĩnh cười khẽ vuốt nhẹ chóp mũi của cô, trầm ngâm, lại không nói gì.

Muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, Hồng Diệp ngẩng đầu lên, ngờ đâu Tư Đồ Tĩnh lại đồng thời cúi đầu, môi của cô tức khắc bị che lại......

“Ưm?" Ngoài ý muốn được người yêu hôn, Hồng Diệp lấy tay phải bám chặt lên vai anh, đầu chợt trống rỗng, eo nhũn ra, suýt té, lại làm cho Tư Đồ Tĩnh ôm chặt hơn.

Hơi thở nam tính nóng rực của anh phả trên mặt cô, đôi môi nóng bỏng lướt qua khóe miệng cô, Hồng Diệp không thể tự chủ, chỉ có thể mặc cho anh liếm hôn.

Yêu cầu của anh vừa mãnh liệt lại vội vàng, không ngừng cướp đoạt nước miếng trong cái miệng thơm tho của cô, động tác nhanh chóng, tựa như muốn chiếm lấy tất cả của cô, ngay cả cơ hội thở dốc cũng chẳng để cho cô, làm cô cơ hồ như muốn nghẹt thở mặc anh xâm chiếm bừa bãi, chỉ có thể nắm chặt vai anh, cả người dựa vào anh.

Môi của họ quấn lấy nhau, cho đến khi anh buông cô ra, môi của cô đã vừa hồng vừa sưng.

Đôi mắt linh động của Hồng Diệp có chút ngẩn ngơ mơ màng, anh lại có vẻ thưởng thức nhìn cô, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, tim đập rộn lên không chịu nổi, không tài nào kềm chế sự thẹn thùng.

“Anh, làm sao anh có thể...... hôn lén em?" Không cách nào diễn đạt, Hồng Diệp đành phải tùy tiện tìm cách nói qua loa trách móc, nhằm che giấu sự e lệ của mình.

“Tại em trông ngon mắt quá, nên anh phải hôn lén thôi!" Anh ôm chặt lấy Hồng Diệp, nhìn cô nháy mắt mấy cái.

Lời tán tỉnh vừa trực tiếp vừa trắng trợn, làm cô không cách nào trốn chạy, hai mắt ngập nước, không thể kềm chế nổi.

Tư Đồ Tĩnh còn chưa kịp nói gì, một thanh âm trêu chọc từ sau lưng hai người vang lên.

"Ái da, thiệt là ghanh tị quá đi mà....." Không biết từ lúc nào Ngải Kim đã tiến vào phòng họp, một tay che hai mắt, nhưng năm ngón tay lại tách ra, khóe miệng lộ ra nụ cười tinh quái.

Hồng Diệp vội vàng trốn ra sau lưng Tư Đồ Tĩnh, không biết nên nói gì.

"Vào đây hồi nào? Cũng không lên tiếng gọi trước." Tư Đồ Tĩnh tuy rằng cũng đang xấu hổ, nhưng thần thái vẫn tự nhiên. Anh chẳng màng  bị người khác giễu cợt, chỉ cần Hồng Diệp vui vẻ là tốt rồi.

Ha ha! Có người như vậy đó. Vừa ăn cướp vừa la làng là sao?

"Tôi có gõ cửa mà! Là hai người không có ý tứ giữa nơi công cộng chứ bộ." Ngải Kim thả lỏng hai tay, thong dong đi đến trước ngăn tủ, chọn lựa bản danh mục đồ uống.

Cô muốn tới uống trà,chứ không phải đến để bị tăm tia.

Ngay cả kính râm cũng không chuẩn bị, lại vô cớ bị tăm tia thế này, mắt muốn mù luôn, rồi chữa ở đâu đây? Số cô cũng quá khổ đi.

“Bạn Kiều à, cần đồ uống gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ phục vụ, được chứ?" Tư Đồ Tĩnh tươi cười chân thành đi đến trước mặt Ngải Kim, muốn thay cô pha trà.

"Tốt thôi! Tôi muốn uống trà cẩu kỷ (*)hoa cúc. Chỗ này có không?" Ngải Kim có ý định gây khó dễ đây mà.

(*)Cẩu kỷ là một vị thuốc bổ nhưng trong dân gian vẫn thường dùng trong bữa ăn. Lá dùng để nấu canh, hoa để pha trà, quả để ngâm rượu.

"Đương nhiên là có. Mấy hôm trước tôi mới mua một hộp đặt cẩu kỷ ở trong tủ nhỏ, đang suy nghĩ bạn học Kiều lúc cần có thể đến pha uống." Tư Đồ Tĩnh mỉm cười, đối với việc trùng hợp này có chút đắc ý, xem ra ngay cả ông trời cũng muốn ủng hộ anh.

Nhìn người yêu đang bình tĩnh ứng phó với Ngải Kim, trong lòng Hồng Diệp tràn đầy vui sướng ngồi sang một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Tình cảm của bọn họ, mặc dù ở trước mặt mọi người là một bí mật, nhưng có một nhân chứng đáng tin, chứng minh tình cảm của bọn họ không phải trò đùa.

Còn có gì tuyệt hơn chứ?

Sự nghi ngờ trong lòng bị không khí hoà thuận vui vẻ trước mắt đánh tan, Tư Đồ Tĩnh thật sự đang thích cô ấy, tuyệt đối không phải đang đùa giỡn với cô ấy.....

Cô hẳn là cũng nên tin tưởng tình yêu của bọn họ mới phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.