Người Yêu Dấu

Chương 20: Chương 19



Chúng tôi chạy băng qua sân nhà Cameron, lá khô lạo xạo dưới chân.
Tay tôi nằm gọn trong tay cậu.
Khi chúng tôi vòng ra góc ngôi nhà để chạy về phía đường cái, tôi nhìn thấy những đôi ủng.
- Tao biết mà. – Trong tích tắc, Cameron đã bị bố mình chộp lấy và tay cậu bị giật mạnh khỏi tôi. Mặt ông ta đỏ tía lên.– Chúng mày đã làm hỏng cửa kính.
Tôi không chạy nữa, cho dù tôi có thể thoát đi một cách dễ dàng. Bố của Cameron lắc người cậu một cách thô bạo và tiếng chửi rủa của ông ta càng lúc càng to, càng lúc càng nhanh và ríu lại vào nhau.
- … Mày nghĩ thế nào? Mày sẽ phải trả tiền cho việc đó, thử tính xem.

Cameron nhìn tôi. Một tay vẫn túm chặt Cameron, tay kia ông ta với tới tôi, gần đến nỗi tôi có thể cảm thấy không khí trước mặt mình di chuyển. Ông ta lại quờ tôi lần nữa. Tôi lùi lại. Và Cameron, từ lúc về nhà tới giờ chưa nói một lời nào với bố mình, giờ gào lên.
- Để cho bạn ấy yên. Để cho bạn ấy yên.
Cậu hét to đến nỗi một phụ nữ sống ở nhà bên cạnh phải thò đầu ra cửa sổ để xem có chuyện gì xảy ra và nói với bố của Cameron.
- Trật tự đi hoặc là tôi sẽ lại gọi cho cảnh sát lần nữa. Quỷ tha ma bắt, tại sao ông không để cho những đứa trẻ tội nghiệp đó được yên một lần nhỉ.
Bố của Cameron thả cậu ra. Bị thả mạnh bất ngờ, Cameron ngã khuỵu xuống đất. Ông ta bước tới và cúi xuống nhìn vào mặt cậu, nói nhỏ để người phụ nữ kia khỏi nghe thấy nhưng tôi thì nghe rất rõ.

- Mày phải đền cho cái cửa kính.
Sau đó ông ta nhìn tôi, rất lâu và khó chịu, rồi một nụ cười xuất hiện trên mặt ông ta.
- Tốt hơn hết là mày hãy về nhà để những đứa hàng xóm hay nhúng mũi vào việc người khác thụt cổ vào nhà và trước khi tao thay đổi ý kiến.
Và tôi đã làm như thế, đi thẳng về nhà, lặng người đi vì khóc. Khi về đến nhà, mẹ tôi vẫn chưa đi làm về và tôi đành rửa sạch chỗ máu đọng trên tay rồi ăn vài miếng bánh quy với thanh Milky Way và mật ong. Khi nhìn thấy mẹ, tôi chỉ muốn được cuộn tròn trong lòng mẹ. Nhưng bà về khá muộn và cởi vội quần áo ra để thay bộ đồng phục làm việc ở trường y tá trong khi hỏi tôi về ngay hôm nay, hỏi nhanh đến nỗi tôi không đủ thời gian để trả lời.
- Hôm nay thế nào, nhóc? Còn mẹ thì đúng là bộn bề việc. Con có thể tự hâm lại súp cho bữa tối được không? Tốt. Mẹ xin lỗi vì phải đi làm nữa. Con yêu, ngày mai… à không, ngày kia, mẹ sẽ ở nhà cả ngày. Mẹ hứa đấy.
Rồi bà ôm lấy tôi, người phả ra mùi mỡ rán và bánh kẹp của nhà hàng Village Inn. Tôi giấu bàn tay mình trong túi áo nỉ.
- Khóa cửa lại và ai gọi thì đứng có thưa nhé, được không nào? – Bà hôn lên đỉnh đầu tôi. – Chúc vui nhé.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.