Người Yêu Giả Tưởng

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước đây ngày nào cũng rất mệt mỏi, bây giờ lại được nằm trên giường lớn êm ái, Liêu Thần Hi bỗng cảm thấy chương trình này cũng không tệ lắm, nằm một lúc cậu bắt đầu thấy buồn ngủ.

Cao Duy nói chuyện với cậu, chợt nhận ra cậu chẳng có phản ứng gì cả, quay sang nhìn thì… được rồi, cũng đủ vô lo vô nghĩ, nhanh như vậy đã lăn ra ngủ mất.

Anh cẩn thận rút tay ra, đứng dậy, chỉnh lại nhiệt độ điều hoà lần nữa rồi ôm theo Husky ra ngoài.

Mấy người hóng chuyện ở phía sau máy quay đều trợn tròn mắt, Cao Duy thì vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc là mệt mỏi đến mức nào mà đang ghi hình chương trình cũng có thể lăn ra ngủ được.

Liêu Thần Hi quả thật rất mệt nhưng đâu đến nỗi kém chuyên nghiệp như thế, cậu rõ ràng cố ý, muốn chờ xem phản ứng của Cao Duy, đâu ngờ rằng người ấy lại cứ vậy mà dung túng cậu.

Nghe thấy nhân viên công tác đều đã đi theo Cao Duy ra ngoài, Liêu Thần Hi mở mắt ra, thấy Jeffrey đứng tựa cửa đối diện, nhìn cậu cười.

Liêu Thần Hi ra hiệu cho cậu ta đừng lên tiếng, lật người, kéo chăn lên, chuẩn bị đánh một giấc thật sự.

Jeffrey lại gần đạp cậu một cái, nhỏ giọng “Sắp xong rồi, cưng muốn ngủ thật luôn đấy à?”

“Dù sao bọn họ cũng ra ngoài hết rồi…”

“Dậy, dậy! Muốn ngủ là ngủ, tập này đến cơ hội lên hình cưng cũng không có đâu!” Jeffrey kéo tay Liêu Thần Hi muốn lôi cậu dậy.

“Phiền chết.” Liêu Thần Hi sửa sang lại quần áo tóc tai, lảo đảo bước ra ngoài.

Cậu mới ra đến cửa đã có camera nhắm ngay vào cậu, lòng thầm nghĩ may mà ông đây dậy rồi.

Husky ngồi chồm hỗm ở cửa bếp vẫy đuôi, Liêu Thần Hi đi qua xoa đầu nó, nhóc con này rõ ràng là muốn nhào qua liếm Liêu Thần Hi, hại cậu sợ tới nỗi lập tức xông thẳng vào bếp.

“Làm gì vậy?” Liêu Thần Hi không rõ Cao Duy đang tìm gì mà lục tung hết mấy cái hộp lên.

“Xem xem trong nhà còn thiếu gì không, lát nữa chúng ta phải tới siêu thị một chuyến.” Cao Duy nhìn cậu, cười bảo “Sao lại dậy rồi!”

“Vốn đâu có ngủ.”

Cao Duy đưa cho cậu một quyển sổ nhỏ, sau hơn nửa giờ đồng hồ mới kiểm tra xong vật dụng hằng ngày còn thiếu, Liêu Thần Hi ngoan ngoãn ghi hết lại vào sổ.

Sau khi xem lại một lượt, xác nhận không còn bỏ sót thứ gì thì hai người xuất phát tới siêu thị, để Husky ở nhà tự chơi một mình.

Bên ngoài toà nhà có một cái Walmart, cách có mấy bước chân nhưng cân nhắc tới việc lát nữa còn phải mua rất nhiều đồ, hai người vẫn quyết định lái xe đi.

image-14

Walmart – tập đoàn bán lẻ hàng đầu thế giới

Liêu Thần Hi rất thích đi siêu thị nhưng hai ba năm gần đây cậu đã bớt đi nhiều rồi, đi đến chỗ nào cũng không tiện, cậu nào có muốn mạo hiểm lang thang bên ngoài để bị người khác theo dõi nên phần lớn thời gian đều là trợ lý đi mua cho cậu hoặc là lên mạng đặt hàng online.

Cậu cảm thấy đi siêu thị rất có cảm giác gia đình, cậu cũng từng vô số lần mơ mộng rằng một ngày nào đó cậu và người yêu của cậu sẽ có một mái nhà, hai người sẽ cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau đi dạo siêu thị mua đồ ăn vặt.

Đâu ngờ, giấc mơ này lại thành hiện thực trong một chương trình thực tế, đã vậy đối tượng còn là Cao Duy khiến cậu bất đắc dĩ lắm.

Từ tuần trước, sau khi phát sinh sự kiện kia, Liêu Thần Hi đối với Cao Duy đã không còn kháng cự quá nữa, dù sao hồi đầu cậu phản đối việc hợp tác với Cao Duy bởi lẽ cậu cảm thấy Cao Duy đã hết thời, tham gia chương trình này với cậu chỉ vì muốn mượn sự nổi tiếng của cậu làm cầu nối trở về.

Liêu Thần Hi nào muốn bị người khác lợi dụng, nhưng càng tiếp xúc lại càng cảm thấy con người này vô cùng tốt.

Trước kia lúc nào cũng nghe thấy mọi người nói Cao Duy tốt tính, còn rất chuyên nghiệp, mà hai người lại chưa từng tiếp xúc với nhau, lúc ấy, trong lòng Liêu Thần Hi còn giận dỗi, cảm thấy mình cũng không tồi mà sao không ai khen cậu như vậy.

Cao Duy cũng là người cẩn thận nữa, sau khi Liêu Thần Hi vào nhà, chỉ nghĩ ngay tới cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái một lúc nhưng Cao Duy thì lại đi kiểm tra vật dụng hằng ngày rồi còn ghi chép lại.

Lúc này, Liêu Thần Hi đẩy xe đẩy đi theo sau Cao Duy, nhìn Thiên vương đã từng đứng nơi tuyến đầu giới giải trí cầm lên hai cái bàn chải đánh răng.

“Thích màu nào?” Cao Duy quay đầu lại hỏi cậu.

Liêu Thần Hi sững sờ, cười bảo “Màu xanh.”

Cao Duy gật đầu, cầm theo bàn chải đánh răng màu xanh nhạt, sau đó đến kem đánh răng.

Chẳng rõ tại sao, Liêu Thần Hi bỗng thấy hơi hoảng hốt, vừa nãy, khi Cao Duy bất chợt quay lại, người đó dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cậu.

Nhưng mà cậu có tâm tư gì mà không thể bị nhìn thấu được sao?

Chắc là chẳng có đâu.

Liêu Thần Hi ở cạnh Cao Duy, toàn thân bắt đầu có gì đó không đúng lắm, ánh mắt của cậu chẳng thể nào rời khỏi con người đang bận rộn đắm chìm trong việc chọn lựa đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cho hai người kia, tim đập càng lúc càng nhanh.

Cao Duy lấy sổ ghi chép của Liêu Thần Hi trong xe đẩy ra kiểm tra lại, cúi đầu bảo “Sắp xong rồi, giờ đi mua ít thức ăn đã.”

Anh bỏ sổ xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Liêu Thần Hi đang nhìn mình.

“Sao vậy?” Cao Duy cười, vươn tay búng trán Liêu Thần Hi một cái.

“A! Cuối cùng cũng đến lúc mua đồ ăn!” Liêu Thần Hi vội đẩy xe đi, kết quả Cao Duy ở phía sau gọi lại “Đồ ăn bên này, bên đó là đồ tránh thai!”

Liêu Thần Hi đỏ mặt cúi đầu quay xe lại, rõ ràng nghe được tiếng cười của mọi người xung quanh.

Hai người bọn họ đứng một mình ở đâu cũng đã khiến người ta chú ý rồi, lần này còn cùng nhau xuất hiện trong siêu thị như vậy thì càng khiến nhiều người chú ý hơn nữa.

Vì để đảm bảo hoạt động ghi hình diễn ra bình thường, chương trình đã sắp xếp một đội chuyên môn phụ trách việc ổn định trật tự, Liêu Thần Hi cảm thấy rất thú vị, trước đây cậu không thích chương trình thực tế vì ghét bị người ta vây xem, nhưng nhìn như thế này có vẻ không khiến cậu ghét bỏ lắm.

“Bình thường em thích ăn gì?” Cao Duy khom lưng nhìn các loại thịt trong tủ đông hỏi.

“Rau cần.” Liêu Thần Hi đắc ý bảo “Em thích rau cần nhất!”

Cao Duy ngẩng đầu nhìn cậu, cười một tiếng “Được rồi, xào cho em một đĩa rau cần, ăn không hết không được đi ngủ.”

Liêu Thần Hi cười vui vẻ, xoay người thật sự đi mua rau cần.

Túi lớn túi nhỏ xách theo một đống đồ, hai người mang hết từ dưới tầng lên khiến Liêu Thần Hi mệt tới nỗi mồ hôi đầy người.

“Đâu bắt em leo thang bộ đâu, sao mệt dữ vậy?” Sau khi trở về, Cao Duy cầm theo một cái khăn ướt cho cậu lau mồ hôi. “Khuyết thiếu rèn luyện, lần sau đi tập gym với anh.”

“Em thường xuyên tập gym!” Liêu Thần Hi cầm khăn ướt lau mồ hôi, chợt nhớ tới lần trước mình ba xạo là thường đọc sách với tập thể hình.

“Tay run hết cả lên rồi kìa!” Cao Duy ngồi một bên gắng sức nhịn cười, trong lòng đã ngầm phân loại Liêu Thần Hi vào nhóm “gà yếu”, anh cảm thấy cho thằng nhóc này lên máy chạy bộ chạy không quá hai phút sẽ gào khóc đòi về.

Liêu Thần Hi ngồi dựa vào ghế sô pha, Husky không ngừng ngửi ngửi đống đồ chất đống trên sàn nhà.

“Con trai, mày đừng có nghịch, đợi ba mày nghỉ một lát rồi sẽ qua dọn.” Liêu Thần Hi dùng ngón chân đá đá lỗ tai Husky, nhóc con kia quay đầu lại liếm lòng bàn chân cậu.

Liêu Thần Hi bị doạ hét lên một tiếng, vội vàng rụt chân về, Cao Duy ôm Husky, hỏi nó “Có thúi không?”

Nghỉ ngơi đủ rồi, Cao Duy đi nấu ăn, để Liêu Thần Hi sắp xếp lại đồ đạc.

Liêu Thần Hi ngoan ngoãn nghe lời đi làm việc, chợt nhận ra đồ Cao Duy mua đều là đồ đôi.

Cốc giống nhau, khăn mặt giống nhau, bàn chải đánh răng cũng giống nhau… Liêu Thần Hi vừa cảm thấy ấm áp vừa nghĩ, nhỡ may hai người dùng lộn của nhau thì phải làm sao giờ?

Cậu sắp xếp xong thì nghe có tiếng chuông điện thoại kêu, thường thì mỗi khi bọn cậu ghi hình chương trình thì đều phải giao điện thoại cho trợ lý hoặc người đại diện, tiếng chuông điện thoại kia vừa nghe đã biết không phải của cậu, Liêu Thần Hi quay lại tìm, thấy tiếng chuông vang lên ở sô pha.

Cậu nhìn tên người gọi đến, là Vu Tiêu, Liêu Thần Hi nhìn sang hướng nhà bếp, cầm điện thoại đi tìm Cao Duy, chưa kịp đến nơi thì tiếng chuông đã ngừng.

“Thơm quá!” Cậu vừa tới nhà bếp đã ngửi được mùi thơm.

“Đói rồi à?” Cao Duy đã thay quần áo khác, sau đó mặc chiếc tạp dề màu đỏ chấm bi rất nữ tính vào.

Tạp dề này là do Liêu Thần Hi chọn, cậu cảm thấy kiểu tương phản đáng yêu này mà xuất hiện trên người Cao Duy thì còn đáng yêu thêm mấy phần nữa.

“Anh có điện thoại.” Cậu đưa điện thoại cho anh.

“Ai vậy?” Ngón tay Cao Duy mở ra, nhìn thấy tên người gọi nhỡ thì sắc mặt nháy mắt trở lên không quá tốt.

Liêu Thần Hi thấy biểu cảm của anh thay đổi thì nhanh chóng cướp điện thoại về, bảo “Trong lúc ở cùng em, không cho nghe điện thoại người khác! Mau mau nấu cơm đi!”

Nói xong, cậu cầm luôn điện thoại Cao Duy ra ngoài, chốc lát sau đã mang theo một chiếc máy ảnh lấy ngay vào.

image-15

Máy ảnh lấy ngay

“Hey! Anh đẹp trai!” Liêu Thần Hi đứng ở cửa phòng bếp gọi Cao Duy.

Cao Duy nhìn về phía cậu, trông thấy máy ảnh trên tay cậu thì mỉm cười, giơ tay chữ “V” với ống kính.

Khi bức ảnh đi ra, Liêu Thần Hi nhìn nó một lúc rồi mới hài lòng dán lên tường.

Cậu nhân lúc không ai để ý, lén lút chạy đi tìm Jeffrey lấy điện thoại của mình, gỡ bức ảnh kia xuống, rồi đăng weibo.

@Liêu Thần Hi: Anh chàng này có đáng yêu không?

Ảnh chụp là ảnh polaroid Cao Duy mặc tạp dề đỏ chấm bi.

Đăng weibo xong, Liêu Thần Hi nhìn số bình luận tăng lên vù vù mới hài lòng đi tìm Cao Duy ăn cơm.

image-16

Ảnh Polaroid

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.