Người Yêu Giả Tưởng

Chương 38



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tập mới “SH” là Cao Duy ở nhà xem một mình, lần trước xem cùng Liêu Thần Hi, hai người chê bai nhau vừa nhàm chán lại vừa buồn cười, còn lần này anh ngồi trên sô pha, dưới chân là Husky chảy nước miếng nhìn chằm chằm Liêu Thần Hi trên màn hình.

“Có nhớ ba mày không?” Cao Duy xoa đầu Husky, đã hai ba ngày trôi qua kể từ khi anh trở về, Liêu Thần Hi hễ rảnh sẽ gọi điện cho anh, hai người cũng chẳng nói gì, chỉ hỏi nhau đã ăn chưa, có ngủ ngon không, mà cho dù chỉ có như vậy Cao Duy cũng thấy không có gì là không ổn.

Husky thè lưỡi ngoe nguẩy đuôi, quay đi xem ti vi tiếp.

Trên ti vi là hai ông ba nói đang “vờn” nhau, Cao Duy dựa vào sô pha cười nghĩ, trước đây mọi người đều nói trong một gia đình gay, hai người một chó là mẫu gia đình tiêu chuẩn, không ngờ anh cũng thế, hoá ra cái gọi là “người ta nói” cũng không phải nói bừa.

Sau lần cãi nhau hôm đó, anh và Chu Tiểu Hồng triệt để chấm dứt hợp đồng, thủ tục xử lý nhanh chóng, từ đầu đến cuối Chu Tiểu Hồng đều chưa từng xuất hiện.

Bây giờ anh không có quản lý, lúc gọi điện với Liêu Thần Hi, cậu hỏi anh có muốn theo Jeffrey luôn không, anh biết Liêu Thần Hi có tư tâm, dù sao nếu như vậy hai người yêu nhau sẽ thuận lợi hơn.

Cao Duy đã không còn ở tuổi mấy đứa trẻ con ngốc nghếch đánh mất lý trí trong tình yêu từ lâu nhưng thế mà anh lại muốn đồng ý lời đề nghị của Liêu Thần Hi, cho nên nói, ông chú ít khi yêu đương một khi đánh mất lý trí còn đáng sợ hơn.

Jeffrey gọi điện hỏi ý Cao Duy, Cao Duy bảo chờ hai người về rồi nói chuyện sau.

Tập “SH” lần này vẫn duy trì rating siêu cao như cũ, trên weibo, chemistry của hai người gần như đầu bị cắt ra hết đăng lên, rất nhiều hành động nhỏ mà chính Cao Duy cũng không để ý đều được fans phân tích rõ ràng mạch lạc, một cái nhíu mày, một nụ cười xấu xa hay một ánh mắt, toàn bộ đều bị phóng đại, Cao Duy thấy fans nói “Ánh mắt không lừa được người”, cuối cùng cũng chịu thừa nhận anh thích Liêu Thần Hi đến nhường nào, tại lúc chính anh còn không ý thức được, fans đã nhìn rõ tất cả.

Anh bấm thích bài đăng của bạn fan phân tích bọn anh, sau đó vào weibo Liêu Thần Hi xem.

Nửa giờ trước cậu đã đăng bài than vãn không được xem “SH”, fans thi nhau vào weibo cậu bình luận ảnh chụp màn hình trêu cậu, Cao Duy mở camera điện thoại, ôm Husky chụp một tấm với ti vi sau đó bình luận dưới bài viết của Liêu Thần Hi: GATO chưa?

Bình luận của anh nhanh chóng nhận được hơn mười ngàn lượt thích, trở thành top comment đầu tiên, bình luận tiếp theo là của Jeffrey, cậu viết: Cục cưng, người ta cũng nhớ anh Duy rồi!

Cao Duy biết Jeffrey cố tình chọc Liêu Thần Hi, nghĩ đến cảnh lát nữa quay xong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn sẽ giận thành cái bánh bao nhăn nhó, hình ảnh cảm giác quá mạnh, Cao Duy không nhịn được cười.

Hôm sau, Cao Duy vẫn rảnh rỗi như thường, những việc Chu Tiểu Hồng nhận ngày trước tạm chững lại, rất nhiều việc không thông qua anh, các nhãn hiệu hay nhà cung cấp tìm anh đều liên hệ với Chu Tiểu Hồng nên bây giờ anh cũng không rõ tình huống cụ thể thế nào, anh nhận ra trạng thái của mình bây giờ đã tốt hơn ngày trước nhiều lắm rồi nhưng ngoài “SH” anh vẫn chưa có việc gì làm cả.

Anh xoá thông tin quản lý trên weibo, đổi hòm thư mới, dự định trước khi Jeffrey quay về sẽ tạm thời tự thu xếp công việc trước.

Chiều anh dẫn Husky tới nhà Cao Kiện, gần đây Ngô Dục Lâm đang bận một chuyên mục mới, chỉ có Cao Kiện ở nhà cùng con gái.

Con bé lớn nhanh, váy Cao Duy mua tặng bé lần trước đã hơi nhỏ.

Đậu Đậu nhỏ người nhỏ thấy Husky nhỏ người không nhỏ thì vừa sợ hãi vừa tò mò, núp trong ngực Cao Kiện len lén nhìn nó.

Husky rất ngoan, nghiêng đầu đần độn nhìn Đậu Đậu.

Cao Kiện rất vui khi thấy anh đến, nhanh chóng để anh vào, thả Đậu Đậu xuống dùng thủ ngữ* ra hiệu hỏi anh ăn chưa.

*ngôn ngữ bằng tay

“Chưa ăn, em đến cọ cơm.” Cao Duy ôm Đậu Đậu thơm bé một cái “Đậu Đậu nhỏ, có nhớ chú không?”

“Nhớ!” Đậu Đậu cũng thơm Cao Duy một cái sau đó ôm mặt anh hỏi “Chú nhỏ đâu?”

“Chú nhỏ nào?” Cao Duy bị hỏi đến đần cả mặt.

Cao Kiện cười, dùng thủ ngữ bảo: Đậu Đậu xem chương trình của chú.

Cao Duy hiểu ra, hôn Đậu Đậu chụt một cái hỏi “Con có thích chú nhỏ không?”

“Thích! Chú nhỏ đẹp giống ba, ba nhỏ, chú!”

Cao Kiện véo nhẹ mặt bé, chọc bé cười khanh khách.

Cao Duy nghĩ, để Liêu Thần Hi nghe được câu này thế nào cũng khoe khoang đến tận trời.

“Lần sau chú dẫn chú nhỏ đến.” Cao Duy ôm Đậu Đậu ngồi trên sô pha, Cao Kiện nấu cơm, Husky ngồi dưới đất nhìn mọi người.

Tuy cả hai đều ở Bắc Kinh nhưng Cao Duy rất ít tới thăm Cao Kiện, đặc biệt vào khoảng thời gian bất ổn khi ấy, anh không muốn để anh mình phải lo. Cao Kiện và Cao Duy là anh em sinh đôi, hồi bé hai người gần như giống nhau như đúc, sau dần lớn hơn mới bắt đầu có nét khác nhau, nhưng nhìn qua vẫn thấy vô cùng giống.

Từ nhỏ, quan hệ anh em của hai người đã rất tốt, Cao Kiện luôn dành những thứ tốt nhất cho Cao Duy, khi lên đại học, Cao Kiện theo học âm nhạc, từng đoạt rất nhiều giải thưởng trong trường, ngày ấy, Cao Duy tham dự tiệc tốt nghiệp của Cao Kiện, ở bên dưới lén lút lau nước mắt nghe anh mình vừa đánh đàn vừa hát trên sân khấu.

Cũng chính ngày đó, trở thành ngày đau đớn nhất đời Cao Kiện.

Khi đó, Cao Kiện và Ngô Dục Lâm đã ở bên nhau, Cao Duy và Ngô Dục Lâm đều ở phía dưới sân khấu, Cao Kiện hát xong một bài quay lại cánh gà, bị một chai nước không rõ kẻ nào mang tới làm hỏng thanh quản.

Khoảng thời gian đó Cao Duy luôn gặp ác mộng, trong mộng là Cao Kiện giàn giụa nước mắt đau đến không thiết sống.

Giọng nói, không thể nghi ngờ là thứ quan trọng nhất đối với Cao Kiện, anh có một giấc mộng âm nhạc, cuối cùng vẫn vỡ vụn.

Cổ họng hỏng, không nói được, Cao Kiện đã từng cố gắng tự sát, được Ngô Dục Lâm cứu về.

Sau đó hai người kết hôn, trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Cao Duy không biết, anh trai anh bắt đầu học thủ ngữ, còn Ngô Dục Lâm thì bắt đầu điên cuồng làm việc.

Gia thế của Ngô Dục Lâm rất đồ sộ nhưng ít ai biết đến, vì vậy mới có những tin đồn thất thiệt nói y bị bao dưỡng này nọ, y nghe được cũng chỉ cười cho qua, người trong cuộc còn chẳng buồn giải thích, Cao Duy tất nhiên cũng sẽ không nói gì.

Sau đó hai người muốn có con nên đến trung tâm nhận nuôi, gặp được Đậu Đậu nhỏ.

Cha mẹ Đậu Đậu đã thiệt mạng trong một trận động đất, lúc đó Đậu Đậu mới chào đời chưa được bao lâu, đôi cha mẹ trẻ liều chết che chở cho con, còn họ đã ra đi mãi mãi.

Trên cổ Đậu Đậu đeo một chiếc khoá trường thọ, trên đó có khắc tên của bé, Lý Hân Duyệt.

image

Khóa trường thọ

Cao Kiện rất thích cái tên này, mừng rỡ nhận bé về nhà, Đậu Đậu rất thông minh, học nói học đi đều rất nhanh.

Lần trước gặp, bé con Đậu Đậu còn chưa biết nói, lúc này đã có thể la hét với cái ti vi rằng chú nhỏ xinh đẹp nhất.

Cao Duy chơi với Đậu Đậu một lúc, Cao Kiện nấu cơm xong gọi hai người ra ăn.

“Lần sau em dẫn Thần Hi tới.” Cao Duy bảo “Anh cũng muốn gặp em ấy chứ gì?”

Cao Kiện mỉm cười gật đầu, chỉ Đậu Đậu, rồi chỉ chính mình, dùng thủ ngữ bảo: Bọn anh đều là fan của cậu ấy.

Cao Duy bật cười, bảo anh mình “Sau này idol của anh và con gái cưng nhà anh sẽ là em dâu anh đấy, kích động chưa?”

Cao Kiện cười lườm anh một cái, Cao Duy cũng cười, hỏi anh “Có định cân nhắc viết cho Thần Hi nhà em một bài không? Em ấy hát gì cũng hay lắm.”

Cao Kiện gật đầu, nhắc anh ăn mau lên, lát có bất ngờ cho anh.

Sau khi ăn xong, Cao Kiện dẫn Cao Duy lên phòng đàn trên tầng.

Tuy Cao Kiện hỏng dây thanh quản nhưng tai hoàn toàn không có vấn đề nên những năm sau này vẫn thường xuyên sáng tác nhạc, anh mở đàn dương cầm, tiếng đàn du dương ngập tràn căn phòng.

Giai điệu nhẹ nhàng ngọt ngào, Cao Duy vừa nghe vừa tự tưởng tượng ra lời ca.

Đàn xong một khúc, Cao Kiện bảo với Cao Duy, đây là quà ra mắt dành tặng Liêu Thần Hi.

Cao Duy cười bảo “Đối tốt với em ấy thế? Một ca khúc của anh giờ đắt lắm nhỉ?”

Cao Kiện nhíu mày, hai anh em họ làm biểu cảm này y chang nhau.

“Lời bài hát viết sao?” Cao Duy hỏi.

Cao Kiện lắc đầu, dùng thủ ngữ bảo: Giai điệu còn cần chỉnh sửa thêm, chưa hoàn thành.

“Được, vậy lời để em viết đi.” Cao Duy đi qua ngồi xuống bên cạnh Cao Kiện, vừa đàn vừa bảo “Anh, sau này em sẽ tới thăm anh nhiều hơn, em thật sự không sao rồi.”

Cao Kiện cúi đầu nhìn ngón tay đánh đàn của Cao Duy, không tiếng động nở nụ cười.

Em trai của anh anh hiểu rõ nhất, đây đã là dáng vẻ tốt nhất của Cao Duy mà mấy năm qua anh từng thấy rồi.

________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.