Người Yêu Giả Tưởng

Chương 53: Sao Vậy Ngoan Không Khóc





Cao Duy nghe giọng Liêu Thần Hi liền cảm thấy không đúng, tiếp tục gõ cửa hỏi cậu “Em thật sự không sao chứ?”
“Không sao thật mà!” Liêu Thần Hi đứng lên, tới vali tìm quần.

Cậu không có tâm trạng bơi lội, bây giờ chỉ muốn ra ngoài uống một ly.

Cao Duy hiểu rất rõ Liêu Thần Hi, nghe giọng cậu là biết có chuyện nên hỏi “Vừa nãy là ai gọi tới?”
Tay Liêu Thần Hi cầm quần vẫn giữ trên không, cậu do dự một chút, nói thật “Chu Tiểu Hồng.


Cao Duy vừa nghe xong thì rõ ràng đại khái vấn đề, nhất định là hai người đã nói gì khiến Liêu Thần Hi khó chịu.

Từ lần trước tan rã trong không vui, Cao Duy không hề liên lạc lại với Chu Tiểu Hồng, khi đó nghe cô nói muốn tới Mỹ thăm Vu Tiêu, anh cũng không hỏi nhiều.

Điện thoại Cao Duy còn trong phòng ngủ, anh không thể làm gì khác hơn ngoài hỏi Liêu Thần Hi.

“Hai người cãi nhau?” Cao Duy vừa dứt lời, Liêu Thần Hi đã mặc quần áo xong ra mở cửa.

Anh thấy Liêu Thần Hi quần áo chỉnh tề, trong tay còn cầm kính râm thì nhíu mày “Em làm gì vậy?”
Anh nhớ Liêu Thần Hi bảo muốn đi bơi nhưng xem dáng vẻ này có vẻ là muốn ra ngoài.


“Đi uống rượu.

” Tâm tình Liêu Thần Hi rất không tốt, cũng không muốn cãi nhau với Cao Duy, tránh qua một bên định ra cửa.

Cao Duy vươn tay ôm eo cậu kéo về “Không cho đi.


“Dựa vào đâu!” Liêu Thần Hi bất mãn nhìn anh, vốn nghĩ gương mặt này có thế nào cũng thích bây giờ chẳng hiểu sao lại thất rất phiền, “Quên không bảo anh, Chu Tiểu Hồng nói là đang ở Mỹ, Vu Tiêu bị bệnh nên bảo anh qua thăm.


Cậu nói xong muốn tránh khỏi Cao Duy, kết quả bị túm vào phòng ngủ.

Liêu Thần Hi chưa bao giờ tập thể hình, Cao Duy túm cậu chẳng khác nào túm một con gà con yếu ớt.

Anh đè Liêu Thần Hi lên giường, cánh tay đè lên cổ đối phương, hỏi cậu “Em muốn để anh đi?”
“Liên quan gì đến em?” Liêu Thần Hi không nhìn anh, hai mắt đỏ bừng.

Cao Duy nhìn cậu, cảm thấy trong lòng không thoải mái, buông Liêu Thần Hi ra, đặt cậu dưới thân ôm, dịu dàng hỏi cậu “Em giận cái gì? Anh sẽ không đi.


Liêu Thần Hi ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Cao Duy trong lòng lại càng khó chịu, người ấy dùng sữa tắm giống cậu, mùi hương trên người giống nhau như đúc, đáng lẽ phải là một chuyện rất ấm áp nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy rất khổ sở.

“Em mặc kệ anh.

” Liêu Thần Hi vươn tay ôm Cao Duy, “Anh muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, nhưng anh không được bỏ rơi em.


Lúc thốt ra những lời này cậu rất muốn khóc nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, cậu không muốn trở nên yếu đuối trước mặt Cao Duy, không muốn khóc cũng chẳng muốn tỏ ra yếu kém.

Cao Duy thở dài, biết chắc Chu Tiểu Hồng lại nói gì đấy với cậu, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn cậu một chút, hỏi “Nói anh nghe, Chu Tiểu Hồng nói gì với em?”
Liêu Thần Hi nhìn Cao Duy, cậu thật sự rất thích người này, mối tình đầu đã qua bao năm rồi nhưng lần này mới tính là mối tình đầu thực sự của cậu, mỗi khi Cao Duy xuất hiện đều mang đến cho cậu niềm vui, niềm hạnh phúc mà chẳng ai thay thế được, cậu biết trước mặt Cao Duy mình gần như trong suốt, tâm tư cậu quá dễ thấy mà cậu cũng chưa từng có ý định che giấu, từ khi ở bên nhau đến giờ, thời gian không dài nhưng Liêu Thần Hi luôn cảm thấy tình cảm của họ rất bền chặt, không gì có thể ảnh hưởng đến họ.

Nhưng xưa nay cậu chưa hề nghĩ tới vì sao Cao Duy lại ở bên cậu, càng không nghĩ tới có phải Cao Duy cũng thật lòng yêu cậu không.

Liêu Thần Hi không chớp mắt nhìn người trước mặt, cậu không phủ nhận người ấy có sức hấp dẫn với mình bao nhiêu nhưng cậu nào rõ đối với Cao Duy cậu có giống như vậy không.

Càng nghĩ cậu càng thấy ấm ức, theo như Chu Tiểu Hồng nói, Cao Duy đã từng dành tình yêu đẹp nhất cho Vu Tiêu, còn cậu đã đến muộn, đã vuột mất nhưng cậu lại gửi gắm toàn bộ tình cảm của mình cho Cao Duy, những tình cảm mà cậu coi như báu vật, tựa như Cao Duy khi ấy.


Bởi vì cậu đã tới muộn, đã tới muộn nên chỉ có thể nắm được những gì còn dư lại của người khác sao? Đợi tới khi người đó lại muốn, bất cứ khi nào cũng có thể lấy đi, cuối cùng chỉ có cậu là không có gì cả.

Nhìn nhau vài giây, ánh mắt Liêu Thần Hi làm Cao Duy đau lòng, anh thấy những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt biết cười ấy, dọc theo khoé mắt chậm rãi lăn dài.

Cao Duy cúi đầu hôn lên mắt Liêu Thần Hi, vươn lưỡi liễm đi dòng chất lỏng mằn mặn.

“Sao vậy?” Cao Duy ôm chặt Liêu Thần Hi, anh chưa bao giờ nghĩ Liêu Thần Hi sẽ khóc khi hai người ở bên nhau, thậm chí anh chưa bao giờ nghĩ Liêu Thần Hi sẽ khóc.

Gần như mặc kệ tất cả, Liêu Thần Hi vẫn luôn ngẩng cao đầu, thế giới của cậu tràn ngập niềm kiêu hãnh, sự tán thưởng và hoan nghênh, không nên có bất kì giọt nước mắt nào.

Hành động của Cao Duy làm Liêu Thần Hi càng muốn khóc hơn, cậu thầm mắng mình gái tính, mắng mình vô dụng, vốn muốn che đậy, kết quả Cao Duy càng đến gần cậu càng không thể kìm nén.

Liêu Thần Hi há miệng cắn vai Cao Duy, phát ra tiếng khóc rấm rứt.

Cao Duy thấy cậu khóc hoàn toàn khóc mất rồi, vội vàng dỗ dành cậu như dỗ trẻ con “Sao vậy? Ngoan, không khóc.


Anh dàng dỗ dành, Liêu Thần Hi càng khóc tợn, Cao Duy cảm thấy vai mình sắp bị cắn rách mất.

Liêu Thần Hi quả thật cắn rất mạnh, mãi tới tận khi trong miệng có mùi máu mới buông ra, nhìn vai Cao Duy bị cậu cắn chảy máu.

Cậu bĩu môi hỏi Cao Duy “Đau không?”
Cao Duy thấy cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện, thở phào nhẹ nhõm, cười bảo “Không đau, đổi sang bên kia có thể cắn tiếp.


Liêu Thần Hi bị anh chọc cho vừa khóc vừa cười, cuối cùng vùi đầu vào ngực Cao Duy, lầu bầu “Anh có thương em không?”
“Em đoán xem?” Cao Duy ôm cậu ngồi cậu, dùng tay lau nước mắt cho cậu.

Thấy Liêu Thần Hi khóc thành như vậy anh thật sự đau lòng, nhóc con giống như một hoàng tử nhỏ giờ lại khóc thê thảm đến thế này, Cao Duy bảo “Rốt cuộc bây giờ có thể nói cho anh biết chuyện gì chưa?”
Liêu Thần Hi cúi đầu do dự, cuối cùng cậu vẫn quyết định trải lòng với Cao Duy.

Cậu không muốn trở thành kèo dưới trong một mối quan hệ, với cậu mà nói, bỏ ra quá nhiều mà chỉ nhận lại dối lừa còn chẳng bằng kết thúc đúng thời điểm.

Vốn nghĩ, dối lòng cũng tốt, dù sao những khi bên Cao Duy cũng rất vui nhưng có lẽ sau khi khóc, sau khi được Cao Duy ôm cậu nhận ra, thật ra sự thật là gì cũng không quan trọng.

Cậu không muốn hèn mọn như thế, đến cả tình yêu cũng phải giả vờ ngây ngốc mới có thể giữ lại.

Đó nào phải tình yêu, cũng không phải kết quả cậu muốn.

“Điện thoại là Chu Tiểu Hồng gọi tới.


” Liêu Thần Hi thở dài một hơi, quay người lấy khăn giấy trên bàn lau nước mắt nước mũi tèm lem, “Chị ấy bảo Vu Tiêu bị bệnh, muốn bảo anh tới thăm, em bảo em không quyết định được, sẽ chuyển lời giúp chị ấy.


“Chỉ như vậy?” Cao Duy xoè tay để Liêu Thần Hi bỏ khăn giấy dùng xong lên tay mình.

“Tất nhiên là không!” Liêu Thần Hi nói tiếp, “Sau đó bọn em ầm ĩ mấy câu, đại khái là ngứa mắt nhau, không muốn kể cái này cho anh, quan trọng là… Chị ấy bảo anh tham gia chương trình hơn nữa còn cùng một tổ với em đều có mục đích, là bởi muốn lợi dụng em để quay trở lại, chuyện chúng ta yêu nhau cũng nằm trong kế hoạch, anh không thật sự yêu em.


Liêu Thần Hi nói xong, chăm chú nhìn Cao Duy, cậu rất cần một câu trả lời của Cao Duy.

Cao Duy cũng nhìn cậu, sau đó đứng lên, bỏ rác trong tay vào thùng rác.

Liêu Thần Hi thấy anh không lên tiếng, lòng dần chùng xuống, cậu nghĩ, xong rồi, thật sự xong rồi.

Trước khi nói ra những lời ấy, cậu từng nghĩ, nếu như Cao Duy bảo những lời Chu Tiểu Hồng nói đều là sự thật thì cậu phải làm sao bây giờ, cậu nhất định sẽ không thể tiếp tục ở bên Cao Duy được nữa, dù tiếc nuối đến đâu cậu cũng sẽ không ti tiện đến mức ấy, biết rõ người ta không yêu mình còn một lòng bám dính lấy người ta.

Nhưng chỉ cần Cao Duy nói những lời đó đều là giả, tình cảm của anh là thật lòng, Liêu Thần Hi nhất định sẽ tin tưởng Cao Duy, mỗi một câu của người ấy cậu đều tin tưởng.

Nhưng bây giờ Cao Duy trầm mặc không lên tiếng.

Liêu Thần Hi khẩn trương đến siết chặt hai tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cậu không dám nhìn Cao Duy nữa, cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình.

Cậu như một phạm nhân đang chờ tuyên án, sự sống hay cái chết, hoàn toàn nằm trong tay Cao Duy.

“Là thật,” Cao Duy bỗng lên tiếng, “Lúc tham gia chương trình này, đúng là vì có thể lợi dụng em mới nhận lời.


Liêu Thần Hi nhắm hai mắt lại, lầm này không có nước mắt chảy ra, cậu chỉ cảm thấy không thở nổi, rất ngột ngạt, cả người như bị thứ gì đó đè nặng, không động đậy được.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.