Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Chương 19



Vương An An dùng động lực năm cô thi vào đại học, liều mạng học tập từng hành vi cử chỉ, từng biểu cảm trên mặt Cố Ngôn Chi, sau đó nhắc đi nhắc lại cho Uông Uông nghe.

Uông Uông rất nghe lời, bảo sao thì làm vậy, nhưng bình thường thông minh lanh lợi là thế, bây giờ lại ngốc không tả nổi.

Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Cố Ngôn Chi đều ý nhị. Người ta thường nói phụ nữ quyến rũ hấp dẫn người khác, bây giờ Vương An An mới biết đàn ông lịch lãm đến một cảnh giới nhất định, cũng sẽ giống như một bình hoa siêu to, vô cùng quyến rũ.

Vương An An dạy được cách dùng cơm đành quay sang dạy các lễ nghi trên bàn ăn.

Trước kia cô và Uông Uông ăn cơm cũng không bao giờ để ý, chỉ cần thoải mái là tốt rồi.

Nhưng bây giờ thì không được, Uông Uông quá tuỳ tiện, ăn cơm không để ý chút nào. Mặc dù nhìn thì không sai, nhưng so với Cố Ngôn Chi thì đúng là kém xa ngàn dặm.

Vương An An cố tình mang một cái gương từ trong nhà tắm ra để Uông Uông vừa nhìn vừa luyện tập.

Cảm thấy có chỗ nào không ổn cô sẽ dừng hình, bảo Uông Uông nhìn động tác trên màn hình rồi bắt chước lại.

Uông Uông học rất nghiêm túc, hai người học tới tận tối, cuối cùng cũng học được chút ít.

Vương An An mệt muốn gãy lưng, lúc Mạnh Triết gọi hai người xuống ăn cơm, Vương An An ngáp ngắn ngáp dài đi xuống.

Lúc ăn cơm, ba người đều không nói gì, chỉ có Mạnh Triết nói sơ qua về kế hoạch luyện tập trong hai ngày tới.

Sau khi ăn cơm, Vương An An mang chén đĩa đi rửa, Mạnh Triết và Uông Uông lại lên tầng hai. Cô cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là bọn họ tiếp tục luyện tập gì đó.

Nhưng lúc dọn dẹp xong xuôi đi lên, không ngờ đã thấy Uông Uông nằm trên giường ngủ.

Mạnh Triết đứng ở đầu giường, trong tay cầm mấy lọ thuốc, sau khi thấy Uông Uông ngủ say, còn lật mí mắt Uông Uông kiểm tra.

Vương An An lúc này mới nhớ ra, Mạnh Triết chẳng lẽ cũng học Cố Ngôn Chi cho Uông Uông uống thuốc ức chế thần kinh?

Cô lập tức nổi giận, bước tới hỏi Mạnh Triết: “Này, thuốc đó không tốt cho thân thể anh ấy, sao anh còn dùng?”

"Vậy cô muốn Cố Ngôn Chi xuất hiện à ?" Mạnh Triết hỏi lại Vương An An.

Lần này Vương An An không đáp được, kinh ngạc ngồi đầu giường nhìn gương mặt đang ngủ say của Uông Uông.

Không biết có phải do dùng thuốc hay không, Uông Uông giống như mất tri giác, đôi mắt khép chặt.

Sau khi Mạnh Triết đi, Vương An An không yên tâm ở lại với Uông Uông một lát, thấy tình hình có vẻ ổn định mới rời đi.

Có lẽ do ngày suy nghĩ nhiều nên đêm nằm mộng, vừa mới nằm xuống ngủ chưa được bao lâu, Vương An An liền mơ thấy Cố Ngôn Chi.

Mới đầu cô còn không nhận ra đó là Cố Ngôn Chi, đến khi nhìn kỹ, cô mới chột dạ. Cố Ngôn Chi đang ai oán nhìn cô, giống như muốn đòi nợ cô vậy.

Vương An An sợ đến toát mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh giấc, không ngủ lại được nữa.

Cô chưa bao giờ làm chuyện hại người chứ đừng nói đến chuyện giết người. Ngay cả bình thường đi cùng mẹ vào chợ thấy giết cá, cô còn không đành lòng.

Vậy mà bây giờ lại làm loại chuyện này, trong lòng cô cảm thấy vô cùng áp lực.

Cô thấp thỏm mặc quần áo vào, chạy đến chỗ Uông Uông.

Lúc đi vào Uông Uông vẫn đang ngủ say.

Vương An An vội chạy lại bên giường Uông Uông, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cố Ngôn Chi à Cố Ngôn Chi, tuy tôi không thích anh, nhưng tôi cũng chưa từng có suy nghĩ muốn hại anh… Nói đến chuyện này, muốn trách thì phải trách vị hôn thê của anh, dù sao cũng là do cô ta đầu têu, chứ đánh chết tôi cũng không nghĩ ra được cách đó…..”

Nói xong Vương An An lại do dự, cảm thấy mình đổ hết trách nhiệm lên đầu vị hôn thê của anh ta cũng không phải cho lắm, cô liền bổ sung: “Nhưng chuyện này anh cũng có trách nhiệm, tôi không biết anh bị ma xui quỷ khiến thế nào lại ép hôn người ta. Hiện giờ thì phiền toái rồi đó, làm người ta chó cùng rứt dậu. Hơn nữa hành động của anh cũng không đúng. Uông Uông vốn cũng chính là anh mà, đúng không? Phần lớn đều là anh dùng thân thể còn chưa đủ sao? Anh lại còn tham lam muốn chiếm đoạt hết..... Anh đối xử với Uông Uông như vậy, đương nhiên người ta cũng sẽ đối xử với anh như vậy.... Bây giờ coi như là anh gieo gió gặt bão thôi..."

Vương An An nói xong cũng không lập tức rời đi. Nhiệt độ lúc tối cũng không thấp lắm, nhưng đến nửa đêm nhiệt độ lại giảm rất nhanh, chưa kể đây còn là vùng ngoại ô, nhiệt độ lúc nào cũng thấp hơn vài độ so với nội thành.

Thấy trên người Uông Uông chỉ đắp một cái chăn mỏng, cô liền đắp cho Uông Uông một cái chăn khác dày hơn.

Vừa đắp chăn cho Uông Uông, cô vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà Cố Ngôn Chi này, anh cũng xui xẻo quá đi mất, đến cả vị hôn thể còn muốn hại anh…. Hiện giờ anh gặp chuyện, bên cạnh lại chẳng có ai…. Nếu để Uông Uông mang theo quá khứ của anh biến mất thì cuộc đời anh quả thật đúng là bi kịch… Ngay cả người không thân quen với anh như tôi còn có thể phân biệt được anh và Uông Uông.... Nếu thật sự như vậy..."

Vương An An chợt dừng lại, cô kinh ngạc vì lời nói của chính mình.

Cố Ngôn Chi đáng thương sao?

Không thể nào, Cố Ngôn Chi đáng thương cái quái gì chứ, nhưng khi cô vô thức nói ra những lời đó quả thật…..

Cô chợt nhận ra một điều, vội cúi đầu nhìn Uông Uông đang ngủ say. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, thông qua Uông Uông cô đang nhìn Cố Ngôn Chi. Có cái gì đó đang dao động trong lòng anh ta, anh ta thích những trò vận động mạo hiểm, những gì có thể liều mạng anh ta đều muốn thử. Nhưng dù là cảm giác anh ta mang đến cho người ta hay khí chất của anh ta đều không giống loại người thích những trò mạo hiểm.

Vương An An do dự, cũng không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều hay không. Nhưng dù sao hiện giờ tối lửa tắt đèn, cũng không sợ bị người ta phát hiện. Cô có chút áy náy nhỏ giọng nói, "Tôi xin lỗi, Cố Ngôn Chi. . . . . . Thật ra thì anh cũng không xấu xa lắm…. Ít nhất thì ban đầu anh cũng muốn báo ơn, chỉ là không hiểu tại sao sau khi anh gặp tôi lại có vẻ lạ lùng như vậy…. Hơn nữa Uông Uông rất đáng thương, cho nên tôi mới ghét anh… Nhưng có lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm…. Đời này tôi thực lòng xin lỗi anh… Nếu quả thực có kiếp sau, tôi sẽ đền lại cho anh được không. Nhưng vẻ mặt oán phụ thật sự không hợp với kiểu người gian xảo âm trầm như anh đâu, anh làm ơn đừng dọa tôi nữa nhé…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.