Vương An An nên an ủi anh ra sao, cô suy nghĩ kỹ một lát mới nói: “Uông Uông…. Thật ra lần trước em thấy Cố Ngôn Chi thân mật cùng với người phụ nữ khác trong nhà hàng, em cũng rất tức giận, cũng để ý… Em luôn cảm thấy giống như cùng người khác chia sẻ anh vậy…. Vì chuyện này mà buồn rầu thật lâu, không ngừng muốn khóc, muốn đập đồ, giống như phát điên vậy, lúc anh anh nhắn tin cho em, em mới hiểu ra, thật ra không phải vì anh là ai em mới thích anh, chỉ là bởi vì anh là Uông Uông… Cho nên tin tưởng em được không, mặc kệ anh có nhìn thấy em hay không, em đều chỉ có anh…..”
Vương An An cũng không biết những lời mình nói, Uông Uông sẽ nghe được bao nhiêu, nhưng những lời Uông Uông nói, cô nhất định để trong lòng.
Cô cảm thấy Uông Uông ăn giấm với Cố Ngôn Chi cho nên cô cũng vì bạn trai của mình mà chú ý một chút.
Cô liền giảm bớt số lần gặp mặt Cố Ngôn Chi.
Nhưng lại nhớ kỹ số lần Uông Uông gọi điện thoại tới cho cô.
Nhưng cũng không biết vì sao từ sau ngày đó không thấy Uông Uông gọi điện cho cô nữa.
Cô mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, không kiềm chế được lại chạy đến bệnh viện để xem.
Bình thường phòng bệnh trống trơn, không biết tại sao bây giờ lại rực rỡ sắc màu như vậy.
Cô còn chưa lại gần đã nghe thấy tiếng cười bên trong.
Lúc cô đi tới, bên trong có rất nhiều cô gái trang điểm lộng lẫy, nhìn qua còn có chút quen quen, hình như đã từng nhìn thấy trên quảng cáo a.
Hơn nữa sắp xếp trong phòng hoàn toàn khác mấy ngày trước, ngày trước cô chỉ đặt một giỏ hoa đơn giản trong phòng, nhưng bây giờ không riêng gì bệ cửa sổ mà trên đất cũng bày la liệt đủ loại hoa.
Những giỏ hoa kia nhìn rất sang trọng, hoa bên trong cũng không phải loại hoa cô thường mua trên phố, ngược lại giỏ hoa nhỏ của cô lại không thấy bóng dáng đâu.
Thấy vậy cô liền đoán tật xấu của Cố Ngôn Chi lại tái phát, ghét bỏ những thứ mà cô mua, cô vội vàng nhìn những đồ dùng mà cô mua trước đây, mấy ngày trước Cố Ngôn Chi còn dùng rất thuận tay đó a.
Kết quả bây giờ nhìn lại, đừng nói là những thứ đồ dùng cô mua, mà ngay cả cái bàn nhỏ cũng không thấy, thay vào đó là một cái bàn to hơn đẹp hơn.
Đúng lúc cô quay đầu muốn hỏi Cố Ngôn Chi, liếc mắt liền nhìn thấy một người phụ nữ đang mập mờ đút cơm cho Cố Ngôn Chi.
Cái loại tình ý mập mờ như vậy khiến cô sửng sốt một chút.
Mặc dù biết đó là Cố Ngôn Chi không phải Uông Uông, nhưng cô vẫn bị dáng vẻ kia kích thích.
Cái này giống như hắt một chậu nước bẩn lên người Uông Uông vậy.
Cô hít sâu một hơi, muốn chạy ra ngoài, nhưng lại nghĩ đến tình hình của Uông Uông, cô vẫn lo lắng không thôi, nhưng lại không muốn nhìn thấy đả kích lần nữa, cuối cùng cô đến phòng y tá, hỏi: “Xin chào, xin hỏi sức khoẻ gần đây của Cố Ngôn Chi phòng 203 thế nào ạ?”
Vị y tá này cô đã từng gặp qua, cô ấy từng đưa cơm đến cho Cố Ngôn Chi, lúc trước vào lúc Cố Ngôn Chi ăn cơm, cô gái này từng nhiều lần cố ý ngang ngược đi vào.
Lúc này vừa nghe Vương An An hỏi vậy, liền nhíu mày nói: “Khẩu vị của anh ta gần đây không tốt lắm, cũng không chú ý nhiều, ngày trước thời gian cô hay ở đây khôi phục tốt hơn, hiện giờ ăn uống không đúng giờ, cũng không chú ý nghỉ ngơi….”
Nói xong lại đưa mắt nhìn phòng bệnh Cố Ngôn Chi.
Vương An An liền biết vấn đề ở đâu, vừa rồi còn gọi là phòng bệnh, gọi phòng hẹn hò còn đúng hơn.
Đang đứng nói chuyện thì Thời Cẩn đến, trong tay còn cầm một ít tài liệu, có vẻ như muốn báo cáo tình hình công việc cho Cố Ngôn Chi.
Vương An An có ấn tượng không tệ với anh, hai người ngầm gật đầu chào nhau một tiếng.
Thời Cẩn bước lại gần, rốt cuộc Vương An An không kiềm chế được hỏi: “Gần đây Uông Uông không xuất hiện….”
Thời Cẩn nhìn cô một cái, một lúc sau mới nói: “Tôi cũng không hiểu Cố tổng gần gây thế nào, bỗng nhiên lại sử dụng thuốc an thần kia…”
Vương An An giờ mới hiểu ra, chả trách Uông Uông không thể liên lạc với cô…. Xem lra là Cố Ngôn Chi không muốn để Uông Uông ra ngoài….
Nhưng Cố Ngôn Chi đang làm cái trò gì vậy, rõ ràng còn chưa khoẻ, còn làm loại chuyện tự huỷ hoại bản thân này….
Vương An An muốn đi vào, mặc dù không muốn, nhưng cô rất muốn hỏi Cố Ngôn Chi rốt cuộc có ý gì, nếu như có vấn đề gì thì có thể nói với cô, tự làm khổ mình như vậy là có ý gì?
Thời Cẩn nhanh chóng đi vào báo cáo công việc.
Cô đứng chờ ngoài cửa, tâm trọng không vui, vừa nghĩ đến môi của Uông Uông có người phụ nữ khác hôn qua, cảm giác buồn bực đó muốn đè chết người a.
Lại nói đó nào phải nghiêm chỉnh ăn cơm, trước kia cô đều nghiêm túc cho Cố Ngôn Chi ăn cơm, chưa bao giờ nói những lời không đứng đắn như vậy, môi câu đều vô cùng thận trọng, cố gắng để anh ăn nhiều một chút.
Hơn nữa Cố Ngôn Chi lớn như vậy, miệng lưỡi lại xảo quyệt vô cùng, cứ tiếp xúc mấy ngày như vậy, cô liền phát hiện Cố Ngôn Chi rất kén chọn, thịt thì chỉ ăn thịt bò, xương sườn hay thịt lợn đều không muốn ăn.
Uông Uông không như vậy, cái gì Uông Uông cũng ăn được, hơn nữa mỗi lần đều ăn rất nhiều.
Vương An An cuối cùng mới hiểu ra, tại sao lúc đầu mình dẫn Uông Uông ra ngoài ăn mấy thứ đó, Cố Ngôn Chi lại tức giận như vậy, nhất định là anh ta cảm thấy không thoải mái.
Nhưng con người thì nên ăn mỗi thứ một ít thì tốt hơn, cô cũng chỉ là cho anh ăn nhiều hơn bình thường một chút mà.
Cô suy nghĩ miên man, trong đầu rất loạn, mặc dù không biết nguyên nhân tại sao Cố Ngôn Chi lại như vậy, nhưng cô mơ hồ cảm thấy có liên quan tới cuộc nói chuyện của cô và Uông Uông tối hôm qua.
Cô cố gắng suy nghĩ thêm, nghĩ nghĩ hình như tối qua mình cũng đâu có mắng Cố Ngôn Chi, hơn nữa cô cũng từng nói nhiều lời quá đáng hơn như vậy, cũng đâu có thấy phản ứng Cố Ngôn Chi lớn như thế này.
Có lẽ vì Thời Cẩn vào báo cáo công việc nên những người phụ nữ kia bắt đầu đi ra ngoài.
Cũng không biết tại sao một vài người phụ nữ đi ngang qua cô lại che miệng cười cười.
Vương An An chậm chạp cũng chẳng để ý, sau lại phát hiện ra mấy người phụ nữ đó đi qua một đoạn rồi còn quay đầu lại nhìn cô, chỉ chỉ chỏ chỏ, lúc này cô liền cảm thấy khó chịu, những người đó sẽ không nghĩ cô là oán phụ, chưa từ bỏ ý định chờ Cố Ngôn Chi bên trong hồi tâm chuyển ý đấy chứ?
Cô thực sự vô cùng chán ghét, trái tim của mình giống như là bị rơi xuống vực, vô cùng hỗn loạn
Lại nghĩ sau này nếu Cố Ngôn Chi cứ muốn tiếp tục như vậy, thì bản thân cô phải làm thế nào đây, cả đống hỗn loạn ở bên trong . . . . . . Bị người khác hiểu lầm như vậy cô thật sự không thể nào hiểu nổi. . . . . .
Bây giờ còn có rất nhiều bệnh lây qua được sinh dục, bệnh AIDS, giang mai. . . .
Vừa nghĩ cô liền có cảm giác không thể chịu nổi.
Đang nghĩ nghĩ, Thời Cẩn đã báo cáo xong công việc đi ra, cô đừng bên ngoài nhất thời im lặng, cũng không biết nói thế nào với Cố Ngôn Chi, cô đoán chưa được hai câu đã nhịn không được tức giận.
Cô cố gắng giữ tỉnh táo, cố gắng nghĩ tới những điều muốn nói.
Đúng lúc ấy Cố Ngôn Chi chống gậy bước ra.
Nhưng hiển nhiên là Cố Ngôn Chi không phải ra để nhìn cô, mà dường như muốn ra ngoài giải sầu, lúc đi ngang qua cô cũng không dừng lại.
Vương An An thấy vậy liền vội vàng chạy theo, trong lòng càng thêm nặng trĩu, cô vốn là người ngay thẳng, chẳng hiểu thế nào bỗng dưng lại đem dây buộc mình rối loạn như vậy.
Hai người một trước một sau đi ra một vườn hoa nhỏ ở bên ngoài, đúng lúc có ánh mặt trời.
Vương An An do dự một chút, lúc trước chăm sóc Cố Ngôn Chi, thái độ với anh ít nhiều không giống trước kia, dường như có điều muốn nói nhưng lại không dám nói tiếp, đến khi cô bình tĩnh mới dám mở miệng.
Cô liền mở miệng nói: "Cố Ngôn Chi. . . . . .Anh tốt nhất vẫn là nên khoẻ mạnh…. Cho dù có nhà cao cửa rộng, nhưng không biết giữ gìn thân thể thì cũng uổng phí. . . . . .Chuyện quý nhất là phải biết giữ gìn thân thể, tôi không biết anh nghĩ thế nào, nhưng bây giờ anh làm chuyện này rõ ràng là tự làm tổn thương mình, giết địch một vạn thì cũng bị tổn thất tám ngàn binh, chẳng lẽ anh nhất định phải sống như vậy sao, dù anh là người quy tắc, cùng đừng ngăn Uông Uông ra ngoài..."
Thấy Cố Ngôn Chi không phản ứng gì, cô lại tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi cũng không biết anh, cái dáng vẻ kia…. thật sự có chút không giống anh…”
Mặc dù cô ghét Cố Ngôn Chi, nhưng Cố Ngôn Chi thật cũng không giống loại ngoài lạm giao như vậy a, nhưng dáng vẻ vừa rồi…. .
Cô không nhịn được lẩm bẩm: "Nếu anh muốn tìm một người bạn gái cố định, loại người đó..... quả thật chính là bừa bãi..."
Thân thể Uông Uông bị người ta chia sẻ đã đủ xui xẻo rồi, chẳng lẽ còn muốn cả người mắc bệnh sinh dục hay sao?
Cố Ngôn Chi rốt cuộc cũng dừng lại, cái ghế dài này, trước kia anh cùng Vương An An thỉnh thoảng lại tới đây ngồi một lát.
Anh để cây gậy bên cạnh, rõ ràng trên chân có thanh thép, nhưng lại chẳng ảnh hưởng đến tư thế ngồi, vẫn bày ra vẻ cao ngạo như vậy, vẻ mặt lạnh lùng điển trai, không giống như đang ngồi trong hoa viên mà giống như đang ngắm danh lam thắng cảnh vậy.
Vương An An thật sự không thể chịu nổi dáng vẻ lạnh lùng này của anh.
Cô vội đi tới phía đối diện anh, ngăn cản tầm mắt của anh, muốn anh mặt đối mặt nói chuyện nghiêm túc.
Nhưng vẻ mặt điềm tĩnh kia, sau khi đối mặt với cô không phải chỉ dùng hai từ lạnh nhạt để diễn tả, mà giống như bên trong có vô vàn đinh thép khiến Vương An An lạnh thấu tim.
Vương An An bị anh nhìn có chút sợ hãi, ánh mắt đó nhìn thế nào cũng giống như đang oán trách cô.
Cố Ngôn Chi thật sự không muốn nói chuyện với cô, dường như nói chuyện với cô thật khiến anh mất mặt, anh lại chống gậy đi về.
Vương An An bực tức về nhà, không hiểu tại sao mấy ngày trước còn có thể nói vài câu với Cố Ngôn Chi, bây giờ thì hay rồi, không thèm để ý tới cô, mỗi lần nhìn cô đều là vẻ mặt khinh bỉ.
Từ chỗ Cố Ngôn Chi trở về, cô cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, giống như phát sốt, thử đo nhiệt độ, quả nhiên nhiệt độ hơi cao, nhưng cũng không có triệu chứng rõ ràng, bình thường cô lúc nào cũng khoẻ mạnh, cô cũng không để ý nhiều lắm.
Cảm thấy có lẽ do gần đây mình quá chuyên tâm chăm sóc cho Cố Ngôn Chi, không nghỉ ngơi thật tốt nên mệt mỏi vậy.
Hơn nữa còn không được nhìn thấy Uông Uông, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.
Ba bốn ngày sau, cô lại chạy tới bệnh viện xem một chút.
Kết quả mỗi lần đến lại thêm một lần ghê tởm, Cố Ngôn Chi quả thật có thể mở kỹ viện được rồi a, không biết tìm ở đâu mấy người phụ nữ kia, có mấy người còn tạm được, ít ra còn nhìn ra vẻ dịu dàng, nhưng cũng có những người, quả thật giống như trước ngực treo luôn bảng giá vậy.
Vương An An thắc mắc, không hiểu rốt cuộc Cố Ngôn Chi có ý gì, hơn nữa gặp gỡ những người phụ nữ đó, cô nhất định sẽ bị hỏi về thân phận của mình.
Lúc này, Cố Ngôn Chi dường như cố ý giới thiệu với những người đó, cô là người giúp việc của anh ta.
Hơn nữa giọng nói kia quả thật dường như coi cô là người giúp việc thật vậy.
Vương An An thật sự muốn lườm chết con người không biết xấu hổ này, sao trên đời này lại có thể có người như Cố Ngôn Chi, cho dù cô vì Uông Uông mới chăm sóc anh ta, nhưng ít nhất cô cũng thật lòng…..
Nhưng cô cũng không nói gì, vẫn nghiêm chỉnh giúp đỡ Cố Ngôn Chi như cũ, để tấm lót lưng phía sau anh, nói tám trăm lần cái này là cái đệm, nhưng Cố Ngôn Chi chẳng hề để trong lòng.
Có lúc nhìn thấy dáng vẻ muốn quản người của Cố Ngôn Chi, Vương An An quả thật muốn đập cho anh một phát chết tươi.
Nói bọn họ có thù oán với nhau, cho xin đi, ngược lại cô còn có ân với anh ta đấy.
Không biết thói đời kiểu gì, người gì mà không có phẩm cấp.
Cô liền chờ ngày chờ đêm mong Uông Uông có thể ra ngoài.
Nhưng mặc dù Cố Ngôn Chi dường như tiếp nhận sự chăm sóc của cô, nhìn qua cũng không có dáng vẻ tức giận với cô, nhưng sống chết nhất định không để Uông Uông ra ngoài.
Lần này cô thật sự rất tức giận.
Không thể nói chuyện tử tế với Cố Ngôn Chi, nhiều lần cô nói với Cố Ngôn Chi mấy câu, tức đến mức hận không thể đạp cho Cố Ngôn Chi mấy phát.
Nhưng sau đó cô lại hối hận, vất vả lắm mới có một chút thiện cảm với anh ta, lại bị mình vứt đi không thương tiếc.
Lúc cô sợ hết hồn hết vía nhìn Cố Ngôn Chi, lại phát hiện ra thái độ của anh đối với cô dường như vẫn như vậy….
Thật ra cô cũng rất muốn ói, nếu Cố Ngôn Chi không cần cô chăm sóc, cô cũng sẽ chẳng thèm chăm sóc anh ta, nhưng hết lần này đến lần khác chính cô không đi xem tình hình của Cố Ngôn Chi thì ăn không ngon ngủ không yên, giày xéo thân thể một phen, nhưng nếu cô đến, Cố Ngôn Chi sẽ lại chèn ép lạnh nhạt cô đủ kiểu, Cố Ngôn Chi lại ăn ngon uống được, thỉnh thoảng còn có vẻ như tâm tình không tệ.
Cuối cùng lại thành cô thì chán nản còn Cố Ngôn Chi lại điều dưỡng tốt.
Cô cảm thấy mình vĩ đại gần bằng Thánh mẫu đến nơi rồi.
Hơn nữa còn tận lực hầu hạ anh như vậy, hôm cô đến bệnh viện, lại được tin Cố Ngôn Chi đã xuất viện.
Cô tức đến mức mặt mũi trắng bệch, tên Cố Ngôn Chi này có biết xấu hổ hay không vậy, loại chuyện xuất viện như thế này nói một tiếng thì chết hay sao?
Cô cũng không thèm để ý tới Cố Ngôn Chi nữa, nhưng vừa nghĩ tới chuyện chân của Cố Ngôn Chi còn gắn tấm théo, không biết lúc xuất viện thế nào, còn có….
Cố Ngôn Chi rốt cuộc có chịu thả Uông Uông ra hay không.....
Chung quy là quan tâm đến thân thể của Uông Uông, Cố Ngôn Chi lại không dưỡng bệnh tốt, cô lo lắng tình hình đi lại của Uông Uông có bị khập khiễng hay không.
Cô nghiến răng đến chỗ của Cố Ngôn Chi.
Lúc đến nhà Cố Ngôn Chi, Vương An An chợt nhớ ra trong nhà Cố Ngôn Chi có nuôi hai con sói, vết thương trên tay vẫn còn kia kìa.
Cô vừa nghĩa đến thôi đã cảm thấy sợ hết hồn hết vía, cô không dám tuỳ tiện đi vào, đứng ngoài nhìn qua hàng rào sắt, nhìn xem tình hình hai con sói kia thế nào.
Kết quả là đừng nói đến sói, mà ngay cả cái lồng cũng không thấy, ngược lại chỗ đó đã được thay thế bằng bồn hoa, bên trong còn trồng một vài loại hoa cỏ, hơn nữa có vẻ như đã trồng được một thời gian, hoa bên trong cũng không tệ a.
Cô đang nhìn ngược nhìn xuôi, bảo vệ ngoài cửa liền phát hiện ra cô.
Lần trước chuyện cô bị sói cắn đã kinh động đến rất nhiều người, nhân viên bảo vệ kia dường như vừa nhìn một cái đã nhận ra cô, lập tức đi tới bên cạnh cô, cười nói: "Lần trước đã khiến cô sợ rồi, giờ không sao nữa, hôm đó cô bị cắn, Cố tổng không nói hai lời liền đánh chết hai con sói này, hơn nữa Cố tổng còn chưa hết giận, tự mình lấy da sói phơi ngoài sân, đến khi nhiều ruồi quá mới sai người vứt đi.”